Đầu óc của Gia Hân ong lên. Âm thanh đàm tiếu bên ngoài cậu không phải không nghe được. Kể cả những gương mặt mang theo nịnh bợ, giả lả cười nói ngồi đây ai biết ở góc nào đó mạt sát cậu làm thú vui. Cái triều đình phong kiến quái quỷ này, thực buồn nôn.
Trong con ngươi xinh đẹp có huyết khí ẩn hiện. Tay Gia Hân đặt lên bội đao trên hông. Tâm tình cực kỳ tệ, tựa như có giọng nói ma quái nào đó phát ra từ tâm khảm.
Giết quách chúng đi.
Chúng biết gì về ngươi mà dám phán xét?
Giết hết tất cả, đỡ phải chướng mắt...
Mọi người sợ hãi nhìn hoàng quân nổi ý giết chóc, chạy không được mà ở lại cũng không xong. Lưỡi đao đã rút ra khỏi vỏ một nửa, từng đợt sáng lạnh lẽo loé lên.
"Bảo bối~ là vi phu chậm trễ~"
Đúng lúc này, hoàng thượng mặc hỷ phục một bộ dạng trung khuyển bước vào điện. Hắn khẽ phất tay, mọi người được ân xá liền rối rít tìm đường chạy.
Dám chạy?
Sợ cậu tới như vậy?
Gia Hân hít một hơi thật sâu mới không làm mình hoàn toàn nổ tung.
"Ta đương thưởng thức ca múa rượu thịt, ngươi đến đây phá cái gì? Còn dám thả lũ người đó... Ngô!!"
Tiếng huyên áo hoàn toàn biến mất giữa môi răng nóng rực. Cảm xúc bình ổn hơn, Gia Hân nhắm mắt lại, đem môi đặt trên môi hắn. Hai tay trượt xuống. Đem động tác giữ cổ tay đổi thành mười ngón giao nhau. Bội đao leng keng rơi xuống đất, không ai đoái hoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-quay-nat-ngon-tinh/3599908/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.