"Hoàng thượng! Mau nhìn kìa!!"
Gia Hân quẫn bách, chỉ tay về một phía la lên. Nhân lúc hắn quay đầu nhìn, liều mạng chạy trốn khỏi lồng ngực hắn.
"Roẹt!!!"
Bảo Long thầm trách mình bị lừa ngây thơ như vậy, tay túm y phục thái giám lại. Nhất thời, vải dệt đã cũ không chịu được sức kéo mà rách một đường từ cổ xuống.
Khung cảnh hoa viên thanh mát, tràn ngập mùi hoa cỏ nhàn nhạt. Thảm cỏ xanh rì, y phục lại một màu trầm, làm nổi bật nước da trắng nhuận như ngọc. Bờ vai thon gầy, xương quai xanh quyến rũ, khuôn mặt tuấn tú, hết thảy đều hiện ra sạch sẽ cấm dục.
Riêng khuôn mặt ửng hồng theo chút phập phồng lo âu, mắt đen trong veo, sạch sẽ mà đầy hơi nước, môi mím chặt làm người khác hận không thể hoá thành dã thú, muốn làm vài hành vi khinh hờn không nên có...
"Nói cho trẫm biết tên ngươi."
Wtf? Hôn rồi, xé áo người ta rồi mà giờ mới hỏi tên. Có phải muộn quá không? Nỗi tức giận không tên sục sôi trong cậu. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hắn là nam chính, luôn có từng đàn ong bướm vây quanh. Hai thế giới hiện đại còn bày đặt giữ mình, đến cổ đại làm hoàng thượng liền lộ nguyên bản chất, thấy ưng ai liền động thủ bất kể gái trai, thân phận.
"..."
Thái giám trước mắt, thả hồn đi đâu đâu. Tựa chú mèo con hờn dỗi, uỷ khuất quay mặt đi không thèm tiếp hắn.
Tâm như bị cái gì cào qua, nhộn nhạo. Ừm, thái giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-quay-nat-ngon-tinh/3599903/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.