Tẩm cung.
"Mau nói cho trẫm biết ngươi là ai?"
"..."
"Đứng lại cho ta!"
"..."
"Tại sao luôn xuất hiện trong mộng của trẫm?"
"..."
Ảo mộng chập chờn, biến dạng. Khi bóng lưng miệt mài đuổi theo đã gần trong gang tấc, đập vào mắt lại chỉ có máu và máu trào ra. Mang theo vô tận yêu dã cùng bi thương.
"KHÔNG!!" - Bảo Long choàng tỉnh. Ngước mắt lên là tấm rèm nhung thêu long phụng tinh xảo, hắn vẫn đang ở tẩm cung.
"Lại nữa."
Mệt mỏi chống người ngồi dậy, theo thói quen sờ tay lên mặt, cảm giác được một cỗ ẩm ướt.
Hắn khóc.
Từ thời niên thiếu bắt đầu nhận thức được xung quanh, hắn luôn nằm mộng. Một bóng lưng mờ ảo... một nụ cười rạng rỡ... một ánh mắt xinh đẹp bất tuân...
Cố gắng hàng vạn hàng nghìn lần, cũng không thể khắc hoạ được khuôn mặt kia. Người đó tựa tinh linh trên trời, mà đôi tay phàm tục của hắn chỉ có thể bất lực để vụt qua.
Người đó rất thích đồ trắng, nhưng đến cuối giấc mộng, đều là màu máu đỏ tươi kiều diễm tàn khốc. Hắn thấy mình cùng người đó luân hồi qua từng kiếp người, kết cục lại trơ mắt nhìn đối phương chết đi.
Thân phận hoàng thượng đứng trên muôn dân, nhưng hắn biết mình tồn tại chỉ vì một người. Người duy nhất làm hắn biết yêu hận, biết đau đớn điên cuồng, biết khóc...
Khi Ngọc Trân từ trên cao ngã xuống kiệu hắn, cô ăn mặc kì lạ. Gọi là đồng phục sinh viên, áo sơ mi trắng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-quay-nat-ngon-tinh/3599902/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.