Chương trước
Chương sau
"Này!..."

"Tôi nói cậu đó! Này!"

"..."

Gương mặt khả ái nhíu chặt, cô cất công rủ hắn đi ăn tối, lại dám bơ cô. Ngoài đường có cái gì đẹp hơn hoa khôi giảng đường sao? Cô cố tình diện váy ren trễ vai, kì công ngồi làm tóc làm móng gần năm tiếng, thế nhưng không thèm nhìn cảnh đẹp lấy một lần.

Lan Anh kiều mị lướt nhìn xung quanh, không ít anh chàng rục rịch muốn tiến tới làm quen. Sức hút của nữ chính ngôn tình là không thể coi thường. Nhưng cố tình hắn khác người.

Hừ, cô không tin người con trai nào không thích một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn như mình. Cái tên lập dị này, chờ cô thả thính thành công sẽ đá hắn thật đau!

"Hội trưởng đâu?"

Hải Dương mong chờ, hết nhìn ngoài đường lại nhìn đồng hồ. Không phải cô ta hứa Gia Hân cũng đi cùng, hắn sẽ không đến mấy nơi ồn ào này.

"Anh ấy kẹt xe, sẽ tới ngay thôi."

"Ồ."

"Hay, chúng ta gọi món trước?"

"Chờ."

Hắn trả lời cộc lốc, hoàn toàn không giữ cho cô chút mặt mũi nào. Nhỡ người đẹp của hắn lại hiểu lầm thì sao? Đây là sỉ nhục! Ai kham nổi bánh bèo não tàn.

Khi Lan Anh sắp vò nát khăn trải bàn. Cuối cùng thì Gia Hân cũng xuất hiện.

"Hội trưởng! Ở đây~"

"Xin chào, hôm nay em rất xinh đấy."

Cậu vừa chạy từ trường đến, công việc chuẩn bị festival sắp tới bận túi bụi, trên người vẫn mặc áo trắng quần âu. Thêm nét đẹp lai không lẫn đi đâu được, vừa bước vào nhà hàng đã trở thành nam châm hút phái nữ.



Nhìn cậu đi tới bàn Lan Anh, hai phái đều sầu não, thì ra là hoa có chủ rồi. Nhưng tên ăn mặc lôi thôi ngồi cùng bàn thật không ăn nhập, đây là mối quan hệ gì? Bóng đèn cản trở cặp tình nhân?

Cô gái ngồi đối diện là tình địch! Anh chàng đẹp trai này tốt nhất đừng mơ tưởng- đây là của tôi! Hải Dương âm trầm quét mắt. Thật muốn tuyên bố với mấy người hóng chuyện kia như vậy. Nhưng giờ chưa phải lúc, hôm khác hắn sẽ dẫn cậu tới đây công- khai- tình- cảm!!!

"Hội trưởng~anh chọn món đi~"

"Không phải lúc họp thì không cần gọi xa lạ thế, gọi anh là Gia Hân."

"Vậy, Gia Hân~~~"

"Lan Anh, ở đây nổi tiếng nhất là lẩu hải sản, gọi một suất đặc biệt nhé."

"Gia..."

"Phục vụ!"

Hải Dương định gọi tên cậu chen vào, lại bị người ta "hờn dỗi" bơ đẹp. Đãi ngộ này chưa bao giờ đại thiếu gia như hắn phải nếm trải, nhưng với người của mình thì đương nhiên "bao dung", an phận ngồi im.

____

"Ăn xong rồi, chúng ta đi dạo quanh hồ được không? Trăng thanh gió mát~"

Lan Anh kéo ống tay cậu làm nũng, tên f.a mấy đời liền gật đầu ngay tắp lự. Hắn tự nhiên đi theo. Ba người chầm chậm tản bộ.

Đến khi thấy khung cảnh quen thuộc, Gia Hân hận thấu trời thấu đất. Quanh co một hồi lại về kịch tình cũ, tối nay- không, mấy giây nữa thôi là toán người ám sát nam chính sẽ tới. Chạy đằng trời!

"Pằng! Pằng! Pằng!"

"Aaa..."

"Chạy mau... súng a....."

"Aaaa...giết người....aaaaa..."

Vốn khu vực này hơi vắng vẻ, sau khi súng nã đạn liền chạy hết. Duy nhất ba người bị cô lập, hiển nhiên mục tiêu là bọn họ.

Cậu nhìn nữ chính sợ muốn ngất. Không phải cô đề nghị tới đây sao? Cũng chưa giao chiến đã bại trận rồi thì " ...trong bóng đêm mịt mùng, người con gái không quản sống chết dìu hắn chạy. Từng bước gian nan nhưng quyết không bỏ rơi một kẻ xa lạ, làm hắn lần đầu tiên biết hương vị ấm áp..." chỉ là quảng cáo thôi à?

"Mau chạy đi."

Hải Dương đứng chắn trước cậu. Tiếng súng ngày càng gần, nguy hiểm cận kề, thuỷ chung lo lắng cậu bị liên luỵ. Nhóm người khoảng mười năm tên, toàn là sát thủ đào tạo chuyên nghiệp, trang bị vũ khí đầy đủ. Vệ sĩ không thể tới ngay được, tỉ lệ sống sót trở ra : 50-50.

"Lan Anh, em đừng sợ, núp ở đây nhé. Anh không gọi thì đừng chạy ra."

Nam nữ chính mà chết trước nguyên tác, thế giới sẽ sụp đổ. Cậu? Chôn cùng!

Đau. Trái tim hắn như siết lại. Tại sao cậu thích cô ta như vậy? Nỗi lo lắng kia, không thể san sẻ một chút cho hắn sao? Biết đâu, tối nay là lần cuối hắn làm phiền cậu.

"Đi thôi."

"Đi? Cậu điên à!"

Không để hắn kịp cản, Gia Hân sắn tay áo đi ra. Đám sát thủ ngạc nhiên nhìn một cậu sinh viên xuất hiện, nhưng súng vẫn lên cò. Giết luôn một thể, tránh để lại hậu quả.

Gia Hân cố bình ổn đôi tay đang run. Thế giới trước có bạo lực thì cậu luôn được anh em, cả bang chủ bảo vệ. Ít khi ra tay, chủ yếu là dùng đầu và khả năng biết trước kịch bản. Giờ thì liều cái mạng già thôi, không còn cách nào khác, cách nào cũng chết.

"Lại đây."

Chân cậu khuỵ xuống thủ thế, tay ngoắc ngoắc khiêu khích. Kẻ địch lập tức cảm thấy bị khinh bỉ vô cùng, tên nhóc hôi sữa ngu ngốc! Nhân vật qua đường trong truyện thanh xuân vườn trường đâu cần nắp não, bọn chúng cất súng vào túi, định dùng tay đôi giải quyết.

Hải Dương sợ hãi, hắn chưa bao giờ thấy cậu đánh đấm gì. Lan Anh run rẩy ôm khư khư chân hắn không buông. Ác quỷ trong người hắn trỗi dậy, là cô ta! Vì ả mà cậu phải mạo hiểm! Mạnh tay đánh vào gáy, nhìn cô ngất xỉu thì bực bội rút chân ra. Thật muốn giết luôn cô, nhưng cậu đã bảo vệ cô nhiều như thế. Mạng sẽ giữ lại, từ từ giày vò sau.

"Aaa."

Một tên chủ quan bước tới, bị Gia Hân đạp tường lấy sức bật nhảy lên, xoay một vòng hoàn hảo trên không, chân trái đạp mạnh vào vai phải. Đối phương vừa lảo đảo ngã xuống, cậu lên gối vào phần bụng yếu ớt nhất, cú thúc ngoan độc làm máu tươi từ miệng trào ra. Hắn không cam lòng trừng mắt, ngã xuống.

Hắn vừa biết thêm một mặt khác về cậu. Trái tim đập bang, bang. Cậu lúc kiêu ngạo lạnh lùng, lúc nhu hoà, lúc tàn nhẫn,... hắn đều yêu không kiểm soát. Cậu vốn dĩ không cần hắn bảo vệ, cậu là người sát cánh cùng hắn!

"Tôi lo phía trước. Em lo phía sau."

Hải Dương ra nhập trận chiến. Lưng hai người kề sát, cảnh giác nhìn kẻ địch bao vây. Lạ là không cần nói nhiều lời, hắn và Gia Hân như có sự ăn ý ngầm, phối hợp nhuần nhuyễn với nhau. Một lưỡi dao hung hiểm lao tới cổ hắn. Phản xạ tự nhiên, hắn cúi người xuống, xoạc chân tên sát thủ. Lúc gã mất cảnh giác, cậu quay lại đạp rơi con dao. Chờ gã phản ứng lần nữa, hắn đã đứng lên đạp văng đi. Cứ thế, lên một người ngã một người...

Toán sát thủ quên não rồi cũng nhận ra mình ngu ngốc thế nào, rút súng.

"Pằng!"

"Không!!!!!!!!"

Hải Dương chẳng mặn mà cuộc sống nhàm chán này, duy nhất nuối tiếc gặp cậu quá muộn. Nhiều lúc hắn mong ước, nếu hai người quen nhau sớm hơn? Khi đó không cần đau lòng nhìn cậu cưng chiều cô ta, không cần hạ mình bày đủ khổ nhục kế, cũng không cần đối nghịch. Liệu, hắn nắm tay cậu sớm hơn, cậu sẽ thương hại cho hắn một ánh mắt, sẽ nhận ra tình cảm của hắn lớn đến nhường nào...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.