Nàng bưng chén canh, mắt đỏ hoe nhìn ta: “Thiếu phu nhân mau uống kẻo nhiễm lạnh.”
Phụ thân vẫn giữ thói quen nói lớn:
“Căn nhà này tuy là Ngọc Nương mua, nhưng dùng tiền sính lễ của nhà họ Liễu, nói cho cùng cũng là tài sản của nhà các người.”
“Cứ yên tâm mà ở.”
Lúc này, mẹ chồng mới lộ ra vài phần yếu đuối, đứng dậy hành lễ: “Đa tạ…”
Phụ thân vội nghiêng người tránh: “C.h.ế.t c.h.ế.t, không dám nhận, bà làm thế là giảm thọ ta mất.”
Đêm đó, mẹ chồng gọi ta tới, Văn Bá cũng có mặt.
Phụ thân vẫn giữ nếp sống tằn tiện, trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, ánh sáng lờ mờ, chẳng thể sánh được với sự rực rỡ khi còn ở Liễu phủ.
Dưới ánh lửa lờ mờ, sắc mặt mẹ chồng trầm xuống, cất tiếng nặng nề:
“Văn Bá, con tự nói đi.”
Yết hầu Văn Bá chuyển động liên tục, hắn ngẩng lên nhìn ta, khó khăn mở miệng:
“Ngọc Nương, chúng ta hoà ly đi.”
“Nàng còn trẻ, nhạc phụ lại có chút tiền bạc trong tay, hoàn toàn có thể tái giá vào một nhà tốt hơn. Ta không muốn làm lỡ dở nàng. Nàng xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.”
Ta không ngờ hắn vừa mở miệng đã nói ra lời như thế, giận đến mức chỉ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Hắn càng lúc càng tái mặt, cuối cùng tránh né ánh mắt ta, không dám đối diện.
Mẹ chồng liếc hắn, thấp giọng nói:
“Ta đã bảo Ngọc Nương sẽ không đồng ý, con cứ khăng khăng muốn nói ra để chọc giận con bé.”
Ta mở hộp gỗ trong tay, lấy xấp chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-ngoc-nuong/4794841/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.