Hôm dọn về nhà mới, ông vui đến mức cười không ngậm miệng nổi:
“Xem còn ai dám nói nuôi con gái là vô dụng nữa! Mười đứa con trai vô tích sự, cũng không bằng một mình con gái ta là Thẩm Ngọc Nương!”
“Ta, Thẩm Ngũ, đúng là có phúc về sau, con gái con rể hiếu thuận, ta lại có tay nghề, những ngày sau này, quả thật chẳng khác nào sống như thần tiên!”
Tổ mẫu và thẩm nương thấy căn nhà mới, thèm nhỏ dãi đến chảy nước miếng.
Nhất là tổ mẫu, mặt dày cười nịnh:
“Ngũ lang à, trước kia là mẫu thân sơ suất với con, nhưng dù sao cũng là ta bồng ẵm con lớn lên mà. Con xem căn nhà này rộng rãi như thế, một mình con cũng ở không hết mấy gian. Hay là để mẫu thân dọn sang, cùng với nhà đệ đệ của con nữa, cả nhà sống cùng nhau cũng tiện chăm sóc lẫn nhau. Như vậy thì Thủy Sinh cũng không cần ở lại thư viện làm gì nữa.”
Thủy Sinh chê nhà nghèo, mấy năm nay vẫn luôn ở lại thư viện trong huyện.
Đọc sách bao năm, đến giờ vẫn chỉ là một đồng sinh.
Hắn tự cho mình thanh cao, chắp tay đứng trong bóng râm, để mặc tổ mẫu và thẩm nương xông pha tranh đoạt lợi ích cho hắn, lạnh lùng nhìn chính muội muội ruột là Hoa Nương bị đẩy vào hố lửa nhà họ Lý.
Phụ thân giận đến giậm chân c.h.ử.i um lên:
“Nằm mơ đi! Nói ta không ở hết hả? Ta tối nay ngủ phòng này, mai ngủ phòng kia, ta thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó…”
Không lâu sau chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-ngoc-nuong/4794839/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.