Những lời độc địa nàng từng buông ra, giờ đây lại quay ngược, giáng thẳng vào giữa trán nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt trừng lớn nhìn ta chằm chằm, môi run lên không dứt.
Hồi lâu, nàng gào lên:
“Đừng hòng!”
“Thẩm Ngọc Nương, đừng hòng ta xin lỗi ngươi, càng đừng mong ta cầu xin ngươi! Ngươi đắc ý sớm quá rồi đấy! Liễu Văn Bá khắc thê, ngày lành tháng tốt của ngươi chẳng còn được bao lâu nữa đâu!”
“Bây giờ có vinh hiển đến mấy thì sao, người c.h.ế.t rồi cũng chẳng còn gì hết!”
“Già hơn chút cũng chẳng hề gì, tổ mẫu với mẫu thân ta nói đúng lắm — chỉ cần ta sinh được con trai, nhà họ Lý ắt sẽ cung phụng ta như tổ tông!”
Sau khi mắng xong, Hoa Nương hậm hực bỏ chạy. Ta xoay người định trở về nhà, chợt phát hiện Liễu Văn Bá chẳng biết đã đứng sau ta từ khi nào, cách một đoạn không xa.
Hắn nhíu mày, nét lo lắng lộ rõ trên mặt.
Ta bước nhanh lại gần, mỉm cười nói:
“Hôm nay đúng là khách quý hiếm thấy rồi!”
Ta đã nghĩ thông suốt — lớn lên nơi thôn dã, vốn không học nổi sự đoan trang của tiểu thư khuê các. Đã vậy, chi bằng cứ quang minh chính đại mà làm chính mình.
Liễu Văn Bá nhìn ta chăm chú, khóe môi khẽ nhếch:
“Nghe nói nhà họ Lý lại đến gây chuyện, ta đến xem nàng có bình an hay không.”
Đoạn đối thoại giữa ta và Hoa Nương lúc nãy, chắc hẳn hắn đều nghe thấy cả rồi.
Hắn xưa nay vốn là người nhân hậu, liệu có thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-ngoc-nuong/4794837/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.