Ông ấy gạt từng ngón tay của tổ mẫu, thẩm nương và Hoa nương đang sờ mó sính lễ ra, cẩn thận khóa hết các rương hòm lại, rồi trịnh trọng trao chìa khóa cho phụ thân ta:
“Ngũ lang, sính lễ của lệnh ái đã kiểm xong, xin ngài nhất định phải giữ kỹ.”
Tổ mẫu bấy lâu than ốm kêu mệt, nay bước chân nhẹ như bay, vội chạy đến bên phụ thân:
“Ngũ lang, đưa chìa khóa đây, để mẫu thân giữ cho.”
Phụ thân lập tức nhét ngay chìa khóa vào n.g.ự.c áo, lạnh lùng đáp:
“Không cần. Đây là những thứ ta có được nhờ nuôi dạy Ngọc Nương bao năm nay. Tất cả là của ta. Đừng hòng ai chen chân vào được.”
Tổ mẫu giãy nảy:
“Ta là mẹ ruột của ngươi đấy! Ngươi định phớt lờ đạo hiếu, không sợ người ta chỉ trỏ sau lưng, chọc gãy cả sống lưng nhà mình sao?”
Phụ thân giận đến nhảy dựng lên, quát thẳng vào mặt bà ta:
“Mẹ ruột à? Lúc trước đem Ngọc Nương gả cho nhà họ Lý, bà có hỏi ta một câu chưa? Ta bị nhà họ Lý đ.á.n.h suýt c.h.ế.t, bà có thốt nổi một câu bênh ta không? Mấy năm nay bà chỉ biết đến Lục lang, có bao giờ xem ta là con chưa? Ta chịu đủ rồi!”
Giọng ông càng lúc càng lớn, càng lúc càng phẫn nộ:
“Trước kia ta nhẫn nhịn là vì sợ bị c.h.ử.i bất hiếu, sợ liên lụy khiến Ngọc Nương khó gả. Nhưng giờ thì sao? Nhà họ Liễu coi trọng con bé như thế, ta còn sợ gì nữa?!”
Ông trừng mắt nhìn từng người trong đám đông đang hóng chuyện, đôi mắt đầy tia máu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-ngoc-nuong/4794836/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.