Hoa Nương lại liếc ta, giọng chua chát:
“Đúng đó, cho ả làm thiếp nhà họ Liễu còn không đủ tư cách!”
Vì bị trói bằng dây thừng, y phục ta căng sát người, lộ rõ thân hình.
Lý viên ngoại nhìn ta chằm chằm, l.i.ế.m môi một cái, thở dốc nói:
“Phải rồi, đi hỏi nhà họ Liễu là rõ ngay thôi.”
Trên đường vào thành, bọn họ chia tách ta và phụ thân ra.
Hoa Nương đi kế bên ta, giọng châm chọc như dao:
“Cha con các ngươi đúng là chuyện hoang đường gì cũng dám bịa! Ngươi soi gương mà xem, ngươi xứng với Liễu công tử chắc? Đúng là cóc ghẻ mà mơ ăn thịt thiên nga.”
Tổ mẫu gõ gậy, giọng lạnh tanh:
“Ngay cả cửa nhà họ Liễu ở đâu cũng chẳng biết, mà dám nói liều. Ngươi với phụ thân ngươi đúng là chẳng sợ c.h.ế.t! Chờ lát nữa Lý viên ngoại nổi giận đ.á.n.h c.h.ế.t hắn, ta tuyệt không cầu xin đâu!”
Thẩm nương trợn trắng mắt, cất giọng đầy mỉa mai:
“Cha con nhà ngươi đúng là gieo gió gặt bão. Ngọc Nương, ngươi ngoan ngoãn về nhà họ Lý đi, hầu hạ viên ngoại vui vẻ. Chỉ cần ông ta rủ lòng thương, vẩy tay một cái, cũng đủ cho cả nhà ta ăn no suốt một năm. Giờ còn dám giở trò thế này, sau này ngươi tưởng còn có ngày lành mà sống à?”
Trong lòng ta thấp thỏm bất an.
Hôm ấy chính Liễu phu nhân đích thân hạ mình đề cập đến chuyện hôn sự, vậy mà lại bị phụ thân từ chối.
Nói ra thì cũng là chúng ta không biết điều.
Giờ đã cách mấy tháng, bà ấy rất có thể đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-ngoc-nuong/4794832/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.