Dạ tiệc cử hành đúng hạn, đợi đến khi Cảnh đế đến thì bắt đầu. Thật ra Nghiêm Vũ Nghiêm Gia có mặt khiến tất cả mọi người lấy làm kinh hãi. Lúc trước tuy là có nghe được tin đồn này, chỉ là rốt cuộc không phải là một tin chính xác. Hơn nữa hoàng thượng lạnh nhạt với hai đứa bé này trước sau như một, tại sao lại trở nên thân thiết? Có điều đây lại cũng không phải chuyện gì xấu. Tịch Nguyệt ngồi vị trí của mình nhìn phụ huynh cười duyên, hoàn toàn không kiêng dè. Thấy ca ca lườm nàng một cái, ồ? Ôi chao? Tại sao tính tình ca ca cũng trở nên hiểu chuyện rồi hả? Nếu như ngày trước, không phất tay với nàng chính là phụ thân đã dặn dò. Thành thân với không thành thân, quả thật khác biệt. Quả thật, mình không biết kiêng dè như vậy thật sự là không được, ngoan ngoãn xoay đầu lại, thấy Cảnh đế nhìn thẳng nàng, nét mặt lại vui cười như hoa. Cảnh đế cũng trừng mắt nhìn nàng, sau lại tiếp tục xem tiết mục. Tịch Nguyệt cười yếu ớt cúi đầu. Một nụ cười này, một nhăn mày này rất có ngượng ngùng của các cô gái nhỏ. Thật ra thì đối với những vũ điệu này, phi tần đều vô cùng bất ngờ với hiện trường. Không ai nghĩ một lát đây công chúa Địch Ngoã ra sân, thậm chí ngay cả Tịch Nguyệt cũng có mấy phần mong đợi. Chính là không biết được Đệ Nhất Mỹ Nhân Địch Ngoã này với Đệ Nhất Mỹ Nhân Nam Thấm các nàng, người nào hơn hẳn một bậc. Đương nhiên, mỹ nhân này cũng không để cho mọi người đợi quá lâu, không lâu lắm, chỉ thấy mấy cô gái trang phục Dị tộc vào cuộc, tấu nhạc lên chính là một đám thiếu nữ vóc người nổi bật vào sân, tản ra giống như hoa, cô gái ở giữa mặt phủ lụa mỏng. Tịch Nguyệt cũng không thấy diện mạo, nhưng nếu như nhắm thẩm mỹ nước Nam Thấm mà nói dáng vẻ này chính là có chút đẫy đà rồi, nhưng dù sao Địch Ngoã không phải là Nam Thấm, nơi đó cũng không lấy gầy là đẹp. Ngày Đông rét lạnh, chỉ bó ngực và quần dài, eo nhỏ nhắn vai đều lộ ra ngoài, tay chân nàng đều mang vòng bạc, phía trên đó tô điểm mấy lục lạc nhỏ hơi hoạt động chút thì “Leng keng” vang vọng, cực kỳ dễ nghe. Vũ điệu này rất có phong tình nước khác, mọi người xem như si như say, có điều đây cũng giới hạn Văn võ bá quan, lại nhìn phi tần hậu cung này, sợ là trong lòng càng thêm buồn phiền thôi. Đã nghe An Tu nghi bên trên Tịch Nguyệt oán hận khinh bỉ câu “Hồ ly tinh“. Vũ điệu Địch Ngạo này khác với Nam Thấm, ngược lại Tịch Nguyệt xem nghiêm túc, xong một khúc, mỹ nhân này quỳ một chân trên đất, vén khăn che mặt lên. Tịch Nguyệt nghe được tiếng hít khí chung quanh. Lại nhìn gương mặt kia, đúng là không phải vậy mà là còn phải đẹp hơn mấy phần so với Chu Vũ Ngưng. Ánh mắt Tịch Nguyệt tối tăm. Nếu như nói mỹ nữ mảnh mai, mọi người còn có thể có chút tự tin, nhưng dáng vẻ xinh đẹp thêm tướng mạo linh hoạt kỳ ảo. Không phải chính là hoàng thượng yêu thích sao! “Địch Ngoã La Lệ Toa tham kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế.” Tịch Nguyệt cũng không nhìn La Lệ Toa, ngược lại là nhìn về phía Cảnh đế, thấy hắn đang nhìn La Lệ Toa, khóe miệng khẽ nhếch cười. “Công chúa mời đứng lên.” Nhìn hắn như vậy, Tịch Nguyệt lại cúi thấp đầu. Nhưng lúc này nàng cũng không thấy ánh mắt Cảnh đế nhìn sang. Lúc này lực chú ý của mọi người đều trên người La Lệ Toa, trừ công chúa Địch Ngoã nhìn thẳng Cảnh đế, người khác cũng không thấy ánh mắt Cảnh đế gợn sóng. Nhàn nhạt cười một tiếng, La Lệ Toa mở miệng: “La Lệ Toa đa tạ Ngô Hoàng.” Ho nhẹ một tiếng, Cảnh đế mở miệng: “Nếu các vị cũng ở đây, trẫm cũng tuyên bố một chuyện vui.” Nói xong lướt qua một vòng mọi người. Nghĩ đến các vị phi tần này đã cắn nát một hớp răng ngà nhưng lại không thể ra tay, sợ là, công chúa Địch Ngoã này thật sự muốn vào cung rồi. “Biên cảnh trước kia công chúa La Lệ Toa từng được Lục vương gia cứu, lần này đại biểu Địch Ngoã tới đây hòa thân, đã thỉnh cầu với trẫm, hy vọng có thể gả vào Lục vương phủ vì lục đệ khai chi tán diệp. Trẫm nghĩ tới, đây cũng là một chuyện tốt. Bèn muốn chu toàn chuyện này. Lục đệ ngươi thấy có được không?” Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Cảnh đế. Ngay cả Tịch Nguyệt cũng nghẹn họng nhìn trân trối. Đây là làm cái gì vậy? Nhưng mà cung phi này dĩ nhiên là vui mừng, không vào cung, chính là quá tốt. Mà các vị quan viên còn lại đều hâm mộ nhìn Lục vương gia, mỹ nhân bực này, thật sự là rất may mắn nha! Nhưng ý kiến người khác cuối cùng không thể đại biểu cho Lục vương gia, mặt Nghiêm Liệt bèn biến sắc, ngay sau đó đứng lên. “Bộp” quỳ xuống. “Thần không muốn.” Mọi người hoàn toàn xôn xao. Cảnh đế hơi cong môi nhìn về phía công chúa Địch Ngoã. Công chúa Địch Ngoã này cũng không chịu thua, bèn trực tiếp mở miệng: “Ngươi không vừa mắt ta điểm nào.” Mọi người vừa nhìn, ôi gào lên! Đây là muốn diễn xuất hiện trường sao, chuyện như vậy tất nhiên thú vị nhiều hơn so với vũ điệu kia, họ cũng vui vẻ xem cuộc vui. Nghiêm Liệt ngẩng đầu nhìn nàng: “Công chúa rất tốt, chỉ là vi thần lại cũng không có lòng lấy vợ.” La Lệ Toa lại nhìn Cảnh đế. Cảnh đế mở miệng: “Chuyện hôn nhân này, trẫm chỉ hy vọng Lục đệ hạnh phúc. Tuyệt đối không thể ép buộc Lục đệ, không bằng như vầy, công chúa La Lệ Toa, trẫm hạ chỉ, ngươi đến ở phủ đệ của lục đệ, thời hạn một tháng. Nếu như Lục đệ tiếp nhận ngươi, đương nhiên tất cả đều vui vẻ, trẫm tứ hôn cho hai người các ngươi. Nếu như Lục đệ vẫn không đồng ý như cũ, vậy trẫm tuyệt đối không thể ép buộc hắn.” La Lệ Toa nhìn Lục vương gia, gật đầu. Nghiêm Liệt cũng không bằng lòng: “Công chúa ở phủ đệ vi thần, sợ là có tổn hại tới khuê dự công chúa.” “Không có quan hệ.” Tiếng La Lệ Toa này cũng không nhỏ. Lúc này nếu như Nghiêm Liệt nói gì đó hình như cũng không tốt lắm, chỉ gật đầu. Tịch Nguyệt nhìn trò hay diễn ra, có điều lại nhạy cảm phát hiện không ổn trong đó. La Lệ Toa là công chúa Địch Ngoã, làm sao Cảnh đế có thể để cho nàng gả cho Lục vương gia, thuận tiện sẽ trở thành nguy hiểm với mình vì treo một thanh kiếm sắc bén trên đầu. Còn có La Lệ Toa này, không phải tới đây làm phi tử sao. Chuyện phát triển thật sự là làm cho người ta xem không hiểu. Tối nay là giao thừa, theo lệ thường, Cảnh đế vẫn là nghỉ ngơi một mình, Chu ma ma bên cạnh dìu đỡ Tịch Nguyệt về tẩm cung. Đối với tất cả vừa mới xảy ra, mọi người lại đều là tha thiết mong chờ xem đấy, lại nghĩ trạng thái chuyện này có phát triển nối tiếp hay không. Trước đó vài ngày Tịch Nguyệt nhận được tin tức của Xảo Ninh, biết được Lục vương gia đã tiếp cận làm phiền Nhạc Phong, chỉ là vì trước đó Thẩm Tịch Nguyệt liên tục hỏi thăm, Nhạc gia cũng là tránh không kịp đối với Lục vương gia. Bản thân Tịch Nguyệt suy đoán, lúc trước Thẩm gia gặp chuyện không may, dính líu Nhạc gia, lúc bỏ tù Nhạc Phong bị phát hiện là thân con gái, sau đó Lục vương gia mới chịu cầu cạnh với Chu Vũ Ngưng. Kiếp này, bởi vì mình bị Trần Vũ Lan hãm hại, cho nên hắn đã biết sự thật biểu ca là thân nữ nhi sớm hơn một chút, cho nên hắn làm phiền? Nếu như nói đây chính là nguyên do kiếp trước hắn và Chu Vũ Ngưng giúp đỡ nàng cầu xin, như vậy, cũng đúng là không phải bởi vì nhà nàng. Như vậy xem ra, bọn họ cũng không nên có quan hệ với Lục vương gia. Nhưng mà, tại sao ngay lập tức Lục vương gia lại đi dây dưa biểu tỷ chứ? Cho dù biểu tỷ là một mỹ nhân, nhưng mọi người cũng biết biểu tỷ đã giả trang đàn ông nhiều năm như vậy, hơn nữa hành động cử chỉ cũng không phải là dáng vẻ các cô gái. Kiếp này có thể nói là thích sau khi tiếp xúc, như vậy kiếp trước thì sao, chỉ vì biết nàng là thân con gái bèn thích? Sự thật tuyệt đối không thể như thế. Giống như mẫu thân! Bốn chữ đột nhiên bèn chui vào đầu Tịch Nguyệt. Nàng giật mình, dừng bước lại. “Chủ tử, sao thế?” Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Chu ma ma, lắc đầu một cái. Tiếp tục đi về phía trước. Tuổi đôi bên không hợp, không thể nào, chuyện như vậy tuyệt đối không có khả năng. Thấy tinh thần Tịch Nguyệt có chút hoảng, Chu ma ma khuyên nhủ: “Công chúa Địch Ngoã này không thể vào cung chính là tốt rồi, chủ tử cũng chớ để lo lắng quá nhiều, mấy ngày nay thấy chủ tử thường xuyên suy nghĩ, lão nô cũng không biết khuyên giải làm sao, không gì hơn cái này, như vậy là tốt rồi. Nàng ta không vào cung, mọi người đều bớt lo.” Cho rằng Thẩm Tịch Nguyệt mất hồn là bởi vì công chúa Địch Ngoã này, Chu ma ma nói. Tịch Nguyệt bình tĩnh lại, cảm thấy mình thật là suy nghĩ quá nhiều, nếu không thì tại sao lại có thể nghĩ tới đây. “Công chúa Địch Ngoã này quả nhiên là một mỹ nhân đấy.” Chu ma ma bĩu môi: “Mỹ Lệ thì như thế nào, ngươi xem điệu bộ đó quả nhiên là đi ra từ nước nhỏ biên thùy nào có một chút lễ nghi. Không có đoan trang của nữ tử, trước mặt mọi người lại quần áo xốc xếch, không chỉ có như thế, cứ vậy đến ở trong nhà nam nhân, luôn miệng yêu thích. Là công chúa ở đâu, cho dù là cô gái gia đình nhỏ, cũng không có như vậy.” Tịch Nguyệt cười: “Ma ma quên mất sao, công chúa này vốn cũng không phải là người nước Nam Thấm ta, Địch Ngoã vốn là khác biệt phong tục với Nam Thấm ta, vậy cũng là bình thường. Chẳng qua ta lại có mấy phần thích công chúa này đấy. Nếu như cô gái Nam Thấm chúng ta nào có to gan và lanh lẹ như vậy?” “Dù có thế nào, đã đến Nam Thấm chúng ta rồi, tất nhiên là phải dựa theo phong tục chúng ta chứ. Nếu như lão nô là Lục vương gia, cũng nhất định không dám muốn cô gái như vậy.” Tịch Nguyệt cười yếu ớt vỗ vỗ cánh tay Chu ma ma. “Nguyệt nhi.” Tịch Nguyệt quay đầu lại, thấy là Cảnh đế, đang muốn cúi thỉnh an một cái, lại bị hắn đỡ lấy. “Lén lút gặp trẫm, cũng không phải cần đại lễ. Hôm nay ngươi có thai, tất nhiên khác biệt.” Chẳng biết lúc nào Cảnh đế đi theo sau lưng mấy người, lại là cách đó không xa. Lúc này Tịch Nguyệt dừng lại một chút, Cảnh đế chính là đi tới trước mắt. “Sao Hoàng thượng không hồi cung?” Cảnh đế cười: “Cung điện chúng ta là một hướng, vừa vặn cùng nhau đúng không?” Tịch Nguyệt gật đầu, cười hì hì. “Vừa nghĩ gì đấy, xa xa trẫm đã thấy nàng đột nhiên dừng lại.” “Dĩ nhiên là vui mừng thôi! Công chúa Địch Ngoã không thể vào cung, chúng ta đều muốn vui mừng đốt pháo đấy.” Cảnh đế nghe vậy cười nhẹ: “Tiểu hồ ly nàng đó!” Cảnh đế đỡ Tịch Nguyệt, những người khác dĩ nhiên là phải cùng đi theo phía sau chỗ xa hơn một chút, cũng tránh cho quấy rầy hứng thú của hai vị này. “Thái y nói, sinh đôi hiếm khi đủ tháng ra đời, bình thường là □ tháng sẽ có phản ứng, nàng cũng bảy tháng rồi, xem bụng lớn của nàng, tuy là thời tiết lạnh chút, nhưng mà nàng cũng phải chuyên cần đi trong nhà nhiều một chút, nếu không thì không dễ sinh.” Chu ma ma đã dặn dò những thứ này rồi. Tịch Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, Cảnh đế quan tâm đứa bé này, nàng cũng vui mừng. “Biết. Thiếp sẽ đi nhiều một chút. Hoàng thượng, thiếp tính một chút, có lẽ lúc thiếp sinh con đúng lúc là trước sau ngươi phải đi tế trời, ngươi có thể hay không, có thể chờ thiếp sinh cục cưng của chúng ta ra lại đi hay không?” Tịch Nguyệt nắm tay hắn mở miệng. Trừ lo lắng lúc sinh có vấn đề gì, trang Tịch Nguyệt cũng hi vọng con nàng có thể gặp phụ thân lúc bọn nó ra đời. Cảnh đế ngẩn ra, gật đầu lên tiếng: “Được.” Nhàn nhạt một chữ, thật ra làm cho Tịch Nguyệt không hiểu sao yên lòng. Con nàng, đời này sẽ bình an, sẽ bình an sinh ra được, sau đó sinh hoạt lớn lên. Nhìn bộ dáng nàng vui mừng, Cảnh đế vén tóc nàng bị gió thổi cài sau tai. “Bên ngoài lạnh, chúng ta hơi nhanh chút.” “Dạ, được.” Hai người ít có dịu dàng như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]