Dĩ nhiên là Thái hậu biết tất cả xảy ra hai ngày này, nhưng mà nếu ý hoàng thượng là tự mình xử lý, vậy bà cũng không quản nhiều, có điều nhìn Nghiêm Gia ngơ ngác ngồi nơi đó.
Thái hậu kéo Nghiêm Vũ bên cạnh.
Nghiêm Vũ nhướng lông mày lên, có chút không muốn, chẳng qua dưới ánh mắt Thái hậu vẫn ngoan ngoãn đi tới.
"Gia Nhi, một lát chúng ta cùng đi Thượng Thư Phòng nhé."
Nghiêm Gia nghe được lời ca ca nói, ngẩng đầu nhìn hắn, ngay sau đó lại cúi đầu: "Ta muốn mẫu phi."
Nghiêm Vũ mím môi một cái.
"Ở chỗ tổ mẫu không có gì không tốt."
Nhưng mà cũng không có gì tốt. Trong lòng Nghiêm Vũ bồi thêm một câu nho nhỏ.
"Ta muốn mẫu phi." Lại một câu.
"Đủ rồi." Thái hậu rầy một tiếng.
Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia đều nhìn qua.
Thái hậu nhìn thẳng hai đứa bé: "Nếu như con không nghe lời, vậy sau này cũng không cần gặp mẫu phi con. Mẫu phi con đã làm chuyện sai, thì phải bị trừng phạt. Con còn nhỏ, cũng không hiểu, nhưng con phải nhớ một điểm này, trong cung này, không phải thích làm gì thì làm, muốn làm gì thì làm."
Lời này của Thái hậu có chút nặng.
Thật ra thì đây cũng là thất vọng với Đức Phi. Nhìn trên phần Gia Nhi, nàng ta thỉnh thoảng làm việc sai bọn họ có thể không truy cứu. Nhưng mọi việc cũng phải có một ranh giới cuối cùng. Nàng ta không rõ ràng ranh giới cuối cùng đó, vậy phải nhận được kết quả xứng đáng.
Nghiêm Gia mếu máo, khóc thút thít.
Bên cạnh Nghiêm Vũ suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-hau-cung/760201/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.