Cảnh đế cũng coi là tỉ mỉ, thoái thác nói còn có công vụ, phải về Tuyên Minh điện một chuyến.
Lúc này trong phòng chỉ có Tịch Nguyệt và Nhạc Phong.
Thật ra thì, Tịch Nguyệt lừa Cảnh đế, nàng cũng không phải biết chuyện Nhạc Phong khi đó. Nàng thật sự biết chuyện này là đời trước, lúc Nhạc gia bị Thẩm gia liên lụy nhốt vào đại lao.
Nhốt vào đại lao, dĩ nhiên là phải nghiệm thân, khi đó, bọn họ mới biết, thì ra là, biểu ca không phải là biểu ca.
Chỉ là quả thật, nếu như đổi về nữ trang (trang phục nữ),biểu ca đặc biệt giống như mẫu thân nàng, đây là sự thật.
“Hôm nay gây phiền phức cho ngươi.”
Nhạc Phong vẫn là thân trang phục kia, nở nụ cười: “Nếu quả thật là gây ra phiền toái, phiền toái này cũng không phải là ngươi gây ra. Chúng ta có ba năm không gặp thì phải?”
Tịch Nguyệt gật đầu.
Thật ra thì, không phải là ba năm, là rất nhiều rất nhiều năm đếm không hết.
Nàng mới sống lại tới nay cũng chưa từng gặp lại Nhạc Phong, trước đó Nhạc Phong đi vận chuyển hàng phía Bắc Trường Thành, đợi nàng ấy trở lại, nàng cũng vào cung.
“Vũ Lan, mất rồi. Vốn là ta cho rằng, chẳng qua nàng ta là một người có chút tâm kế lại khá là muốn nổi trội, lại không ngờ, nàng ta lại biến thành bộ dáng như hôm nay. Ngược lại cảnh còn người mất.”
“Có lúc oán giận người khác ngược lại không bằng kiểm điểm mình.” Tịch Nguyệt cũng không thích nói tới Trần Vũ Lan.
Nhạc Phong giật mình nhìn Tịch Nguyệt một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-hau-cung/760200/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.