Vẻ mặt này của Tịch Nguyệt lại làm Cảnh đế cảm thấy kỳ lạ, dù sao thường ngày trước mặt hắn, nàng hoặc là bộ dạng tiểu hồ ly, hoặc là bộ dạng tiểu bạch thỏ không hiểu chuyện, nhưng cũng chưa từng như thế.
Quỳ xuống bịch một tiếng.
Mấy người đều hơi giật mình nhìn nàng.
“Hoàng thượng, tần thiếp có lời muốn nói.”
Vẻ mặt kia lại có phần nghiêm túc.
Cảnh đế nhíu mày, tỉ mỉ quan sát nàng, mở miệng: “Nói.”
“Tần thiếp kính xin hoàng thượng cho mời thái y kiểm tra chỗ tặng quà của tần thiếp.”
Cảnh đế khoát tay, Lai Hỉ vội vàng tới cửa, thay mặt tiểu thái giám truyền thái y.
“Mặc dù tần thiếp không thích biểu muội, nhưng nàng cũng là nhi nữ của di mẫu. Nghe nói nàng có thai, Nguyệt Nhi tới đây thăm hỏi, chính là sợ nàng có suy nghĩ sợ bị người có dụng ý khác tính toán, nên cầu khẩn Bạch tỷ tỷ cùng nhau đến trước. Ta tặng quà có vấn đề hay không, thái y kiểm tra liền biết, vả lại ta nhắc nhở cũng không có ác ý, chỉ vì tốt cho nàng. Bởi vì biểu muội hại ta trước, luôn nghi ngờ ta sẽ hại nàng, tần thiếp thật sự oan uổng.”
Trần Vũ Lan thấy nàng nói như thế, cũng uất ức quỳ xuống: “Hoàng thượng, biểu tỷ vừa đến liền hùng hổ doạ người, tần thiếp có thai lần đầu, hắn là tâm can của ta mệnh của ta, sao ta có thể hành động không cẩn thận chứ?”
Tịch Nguyệt cũng không tranh luận nhiều thêm, cứ cúi đầu quỳ nơi đó như vậy.
Cảnh đế nhìn bộ dạng bị uất ức mà vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-hau-cung/760154/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.