"Ngươi có thể giúp ta đề cử một người mua đáng tin không?" Cốc Tắc Minh hỏi. Ma tu lườm hắn một cái. Cốc Tắc Minh chớp mắt, hiểu ra, lại thả thêm khối linh thạch lên bàn. Cứ như vậy mới một chốc, tiền tiêu vặt bao năm hắn tích cóp đã dùng sạch rồi. Tiếc con không bắt được sói. Cốc Tắc Minh tự an ủi bản thân. Ma tu nhướng mày, vẻ mặt "tiểu tử ngươi cũng thức thời", nói: "Chờ lát nữa người sẽ tới." "À..." Cốc Tắc Minh nằm nhoài trên bàn nhìn ma tu, "Đúng rồi, ngươi biết Ma Tôn không?" Ma tu biểu tình "nói gì vớ vẩn". "Ma Tôn có kinh khủng không?" "Chẳng có gì kinh khủng," ma tu lành lạnh, "Với loại phế vật không có tí giá trị như ngươi, nếu không may gặp hắn e là chưa kịp sợ đã chết." "Có giá trị thì sao?" Cốc Tắc Minh hỏi. "Vậy thì có chút đặc sắc." Có thể do nhận được linh thạch nên tâm tình cũng tốt, ma tu nói nhiều thêm, "Ngươi có thể hưởng thụ các loại món ăn chưa từng nghe tên tra tấn tới chết. Hắn chuyên nuôi rắn độc trùng độc tra tấn người. Mới hôm trước còn có ma tu liều lĩnh dám can đảm khiêu chiến vị trí Ma Tôn của y, bị y ném xuống hang rết, sống lay lắt bị cắn xé hơn trăm ngày mới chết." "Ngươi có thể tưởng tượng không?" Ma tu cầm lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm, nói, "Bị mấy trăm con rết lớn lớn bé bé quấn thân..." Ma tu nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Cốc Tắc Minh, "chậc chậc" hai cái, cũng không tiếp tục nói. Doạ người chạy mất thì sao giao dịch được. Cốc Tắc Minh đã bắt đầu nghĩ xem có phương pháp nào tự sát mà nhanh chóng lại không đau. ... Nếu không, chuồn đi? Nhưng hắn cứ thế mà đi có phải quá vô dụng không ... Huống hồ chưởng môn từ trước đến nay cũng nói công phu chạy trốn của hắn thuộc hạng nhất, trong thiên hạ ít có người vượt qua, thật sự không được ... Chạy trốn hẳn là có thể nhỉ? Còn không chờ hắn nghĩ ra, người ma tu nói đã tới rồi.
Đó là một nam nhân vẻ mặt dữ tợn, ma khí trên người không hề thu liễm, cực kỳ áp bách. Cốc Tắc Minh nhìn thấy lúc nam nhân đi ngang qua ma tu, tùy tiện thả vào trong túi của ma tu cái gì đó. Hắn đoán là linh thạch. ... Cái nghề này có vẻ dễ kiếm tiền nhỉ. Nam nhân đi đến trước mặt Cốc Tắc Minh, híp mắt nhìn nhìn, bất ngờ túm một cái-- Cốc Tắc Minh lảo đảo, cổ bị xách lên. Nam nhân xem căn cốt Cốc Tắc Minh, trên mặt không biểu tình, buông lỏng tay. "Báo giá đi." Gã nói. "Khụ khụ khụ......" Cốc Tắc Minh ho khan một lúc mới thở nổi, "Hả?" "Bao nhiêu tiền?" Cốc Tắc Minh nghĩ nghĩ. Giá thị trường bao nhiêu hắn cũng không rõ ràng lắm nha...... Bất quá chắc chắn không thể nói quá thấp, vậy là lỗ rồi. "... Năm trăm lượng?" Hắn tùy ý nói một số. Tuy rằng trong tu sĩ đều dùng linh thạch giao dịch, nhưng bởi vì linh thạch chất lượng không đều, thường sẽ định giá thông qua các hiệu linh ngân(*) ở khắp nơi, định giá ngầm thừa nhận lấy lượng bạc làm đơn vị. (*) ngân: bạc Về phần cái cửa hiệu linh ngân...... cũng nằm trong phạm vi kinh doanh của Thần Toán Các. Tuy rằng cũng ít người biết được. "Ngươi đáng sao?" Nam nhân lạnh lùng nói. Cốc Tắc Minh: "..." Được thôi, hắn đời này còn chưa thấy qua một lượng bạc. Chưởng môn quản nghiêm. Linh thạch đưa ma tu vừa nãy cũng chỉ có giá trị mấy trăm văn tiền. Chưởng môn hiểu rõ đạo lý cây to đón gió, cho dù các hiệu linh ngân của Thần Toán Các nhìn qua có vẻ rất màu mỡ, lại luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc "thanh bạch liêm khiết", thực tế lợi nhuận rất ít. Đây là điều tất cả mọi người được chứng kiến rõ ràng, bởi vậy danh tiếng hiệu linh ngân vẫn luôn rất tốt. ... Chỉ khổ cho đám đệ tử bọn họ, giữ bạc gặm cỏ. "Nhiều nhất mười lượng." Nam nhân nói. Cốc Tắc Minh cảm thấy đã khá hơn nhiều so với dự tính của hắn, liền gật đầu. Nam nhân ném một cái túi tiền, xoay người định đi: "Đi theo ta." "Từ từ..." Cốc Tắc Minh nói, "Ta định đưa đến hiệu linh ngân gửi trước ... cầm trong tay nhiều như vậy không an toàn cho lắm." "Muộn rồi, hiệu linh ngân đã đóng cửa." "A..." Cốc Tắc Minh nhất thời luống cuống. "Được rồi, ngày mai ta dẫn ngươi đi hiệu linh ngân." Nam nhân nói. "Thật sao?" Cốc Tắc Minh vui vẻ. "Giờ Thìn, gặp bên vách núi." Nam nhân chỉ về phía vực Vô Tận xa xa tràn ngập sương xám. Cốc Tắc Minh cầm túi tiền trả lại cho nam nhân: "Cảm ơn nha." Sau khi từ biệt nam nhân, Cốc Tắc Minh tìm tới khách điếm thuê một gian phòng. Nghỉ ngơi một lúc, hắn chuẩn bị ra ngoài đi dạo. Trấn nhỏ bên cạnh vực Vô tận cũng rất phồn hoa, có thể do đã có ước định, ma tu tại đây đều an an phận phận, cần động võ sẽ hẹn nhau ra ngoài trấn. Cốc Tắc Minh thả bước dạo trên phố một chốc mới nhớ tới mình gần như không xu dính túi, không mua nổi thứ gì, chỉ có thể trông mà thèm. Vẻ mặt mất mác quay về khách điếm, lại nhìn thấy ngoài cửa lớn khách điếm có mấy ăn mày áo quần tả tơi. Ai... Đều là người cùng khổ chốn thiên nhai nha. Nhưng hắn sắp thành kẻ có tiền rồi! Hắn lật lật túi trữ vật, đưa cho mấy ăn mày kia mấy văn tiền: "Hôm nay là ngày cuối cùng ta làm người nghèo, còn lại một chút tiền cho các ngươi hết." Ngày hôm sau. Ánh hoàng hôn xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng. Cốc Tắc Minh hai mắt nhìn trần nhà. Ặc... Không cẩn thận ngủ quên. Thôi, người khẳng định sớm đi rồi. Ngày mai rồi tính sau. Hắn tràn ngập áy náy nhắm mắt. Hết chương 3.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]