“Đây là nơi các thôn dân vì ta mà chuẩn bị, ta phải rời đi ngay, các ngươi có thể ở đây an dưỡng một thời gian.”
Cốc Tắc Minh loáng thoáng nghe được có ai đó đang nói chuyện, dường như ở ngay bên cạnh, lại mơ hồ tựa như rất xa, hắn muốn nghe kĩ cho rõ, đầu lại đau nhức.
“Đa tạ.”
“Không cần. Thiên hạ gặp nạn, chúng ta vốn nên đồng lòng chống đỡ hạo kiếp (*),giúp đỡ nhau cũng là việc nên làm. Lúc ta phát hiện phong ấn của mình bị phá hỏng còn đang sầu lo, không ngờ các ngươi giúp ta giải quyết cả cờ Chiêu Hồn, ta mới là người phải cảm ơn. Không hổ là Ma kiếm có thể làm tinh tượng dị biến, quả thực khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán.”
(*) kiếp nạn lớn.
“… Ngươi không phong ấn Ma kiếm?”
“Ta phong ấn Ma kiếm làm gì?”
“Không phải ngươi đang muốn ứng đối hạo kiếp sao?”
Cốc Tắc Minh nghe ra, người hỏi chuyện chính là Ma Tôn.
Đọc Full Tại truyentop.net
“A, đó là một tinh tượng khác, không liên quan tới Ma kiếm… Mà cũng không phải hoàn toàn không liên quan, dù sao chuyện tinh tượng, rút dây động rừng… vốn dĩ là thế,” một thanh âm trong vắt trầm tư nói, “Nếu không tinh thông tinh tượng, quả thực có thể hiểu lầm quan hệ nhân quả giữa hai chuyện này.”
Cốc Tắc Minh choáng váng mở mắt.
Hắn phát hiện mình đang nằm trên giường, bên cạnh chính là Ma Tôn. Ma Tôn đang dựa lưng vào giường, một bàn tay nắm cổ tay hắn.
“Đạo hữu tỉnh?”
Cốc Tắc Minh bò dậy, nhìn về nơi phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-cua-bo-cau-tinh/1110632/chuong-33.html