Trans: Toffee
Cốc Tắc Minh biến thành bồ câu, vùng vẫy rơi xuống khe nứt giữa một tảng băng lớn.
Hắn cảm giác cánh mình sắp đông thành đá rồi.
Ma kiếm vốn đã thon dài, trên lý luận thì nhẹ nhàng hơn một con bồ câu tròn vo như Cốc Tắc Minh nhiều. Nhưng trên người nó lại phải vác theo một cái vỏ kiếm cồng kềnh, vì thế cũng thường xuyên bị kẹt.
Lại thêm một lần phải cọ cọ mài mài xuống nền băng, Ma kiếm bất mãn kêu vang.
"Nhẫn chút, tìm được cờ Chiêu Hồn rồi nói." Cốc Tắc Minh nhỏ giọng, "Vứt vỏ kiếm giữa đường thế này, lúc về sao tìm lại được."
Ma kiếm ủy khuất.
Giờ Cốc Tắc Minh không có tâm tư đi an ủi Ma kiếm. Hắn đã thấy được một sợi sương xám.
May mà chỗ này khe hở lớn hơn nhiều. Hắn liền biến trở về hình người, rút kiếm, lại ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đặt vỏ kiếm trên mặt đất.
Sau đó, hắn chậm rãi đứng lên, một tay cầm kiếm, một tay bám vào vách băng, cẩn thận bước tới nơi có sương xám.
"Chết ——"
Lớp băng phía trên đã ngừng rơi xuống, nhưng cờ Chiêu Hồn vẫn đang bốc cháy. Sương xám càng ngày càng đậm. Đủ loại thanh âm quyện vào nhau, không thể nghe ra rõ ràng, chỉ có thể cảm nhận được hận ý dày đặc trong đó.
Cốc Tắc Minh núp xa xa nhìn một lúc, tự hỏi khả năng ném kiếm qua trúng cờ Chiêu Hồn là bao nhiêu.
... Hình như không khả thi lắm.
"... Ngươi không phải tự bay được sao, có thể tự đi sang kia chọc rớt nó nha." Hắn thì thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-cua-bo-cau-tinh/1110631/chuong-32.html