Trời đã tối. 
Cảnh vật trên đường phố chìm vào sắc màu xám xịt. Đèn ven đường dần được bật lên. Không khí lạnh thổi từng đợt gió. Có người bên cạnh ấm áp là niềm hy vọng duy nhất, thúc đẩy con người ta bước qua đoạn đường vắng lặng này. 
Cả người Ngọc Nghi dường như vẫn chưa thoát khỏi dư âm còn đọng lại từ màn trình diễn vừa rồi. Gió lạnh thổi qua, cô càng siết chặt tay người ấy hơn. 
"Bắn pháo hoa." 
Lời nói đột ngột của Hoài Chiêu làm cô dừng bước, bối rối lặp lại: "Bắn pháo hoa?" 
"Đúng." Hoài Chiêu mỉm cười, cô ngước nhìn lên bầu trời đêm, "Chúng ta cùng đi xem." 
"A. Nhưng... Cậu đi từ trưa đến giờ, dì ở nhà sẽ không lo lắng chứ? Có cần gọi báo bình an một tiếng không?" 
"Không cần đâu." Hoài Chiêu nhẹ nhàng trấn an, "Ở gần đây thôi." 
... 
"Hoài Chiêu?" 
"Sao thế?" 
"Mình nghĩ... Ở đây không có màn bắn pháo hoa nào đâu." 
Tất nhiên là không có rồi. 
Vì vấn đề kinh phí, nên mấy buổi trình diễn pháo hoa chỉ diễn ra vào những dịp quan trọng, tổ chức tư nhân hay cá nhân nào muốn tự bắn cũng phải trải qua rất nhiều quy trình nghiêm ngặt. 
"A, hay tụi mình đi mua ít pháo nhỉ?" Ngọc Nghi nghĩ có lẽ Hoài Chiêu muốn được thưởng thức pháo hoa. Nhưng đó là điều bất khả thi rồi, mà cô thì lại không nỡ làm cô ấy hụt hẫng. 
Đây là biện pháp tối ưu nhất trong lúc này. 
Chỗ các cô đang đứng là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-mat-troi/2961854/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.