Khi Hoài Chiêu tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ. Cảm giác cứ như xương trong cơ thể đã bị nghiền nát, đến mức ngay cả việc hít thở cũng rất khó khăn. Cố nâng mi mắt nặng trĩu lên, Hoài Chiêu phải mất vài giây để thích nghi được với thứ ánh sáng lóa mắt trong căn phòng.
Điều đầu tiên Hoài Chiêu nhìn thấy là một dáng người quen thuộc, đang áp mặt vào mặt cô, cười rất tươi. Thậm chí người ấy còn rực rỡ hơn cả ánh sáng mặt trời hắt vào từ những ô cửa sổ đằng sau.
"Hoài Chiêu! Cậu chịu dậy rồi sao?" Thấy người trên giường vừa tỉnh, Ngọc Nghi vui mừng reo lên.
"N-Nghi à..." Hoài Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngọc Nghi, chỉ mới mở miệng thôi cũng đủ khiến cô đau đến nhăn mặt.
Dù việc nói chuyện và hô hấp bây giờ đang rất khó khăn, nhưng cô vẫn muốn gọi tên Ngọc Nghi. Cô muốn xác định rằng đây là thật chứ không phải một giấc mơ hay chỉ là do cô tưởng tượng.
"Cậu chờ chút, mình đi gọi bác sĩ!" Ngọc Nghi cười càng tươi hơn, mắt cô ấy gần như nhắm nghiền và rồi lật đật chạy đi.
Hoài Chiêu có thể nghe thấy giọng cô ấy, dường như Ngọc Nghi đang bảo rằng cần một bác sĩ hay gì đó đại loại vậy. Cô hầu như không thể cử động, cảm giác như bản thân đang là một ngọn nến sắp cạn bấc.
Toàn thân đau quá đi mất... Vậy mà Ngọc Nghi lại bỏ rơi cô, khiến cô mất đi ý chí để chiến đấu với nỗi đau này.
Mọi thứ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-mat-troi/2961800/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.