Chẳng bao lâu sau, Hoài Chiêu đã được xuất viện. Bác sĩ bảo tuy thi thoảng vẫn bị đau nhức ở đầu và vai, nhưng đó đều là những di chứng hết sức bình thường, chỉ cần đều đặn dùng thuốc thì sẽ từ từ thuyên giảm.
Mọi chuyện ở trường vẫn diễn ra như thường lệ, chỉ trừ việc lớp 12-1 có một thêm vị khách thường hay ghé thăm.
Không chỉ khi tan học, mà cứ mỗi lúc vào giờ giải lao hay chuyển tiết là Ngọc Nghi đều chạy ù lên tầng 2. Thật ra cũng không có việc gì quan trọng, cô chỉ đơn giản là muốn vẫy tay chào, mỉm cười ngây ngốc hoặc tặng một cái hôn gió cho nàng thơ của mình rồi lập tức chạy ngược xuống lớp cho kịp giờ.
Tan học hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Hoài Chiêu ơi~" Giọng nói ngân dài đầy ngọt ngào lại vang lên, Ngọc Nghi vui vẻ chạy tới ôm người kia từ đằng sau.
Chiếc cặp trên tay Hoài Chiêu chưa kịp đeo vào đã bị đánh rơi xuống đất. Cô vội vòng tay ra đằng sau, nhưng điều đó cũng chẳng ích gì, thế là cả hai đều bị mất đà mà ngã thành một đoàn trên sàn cứng.
Ngọc Nghi ngóc đầu dậy, lo lắng sờ soạng lung tung người bên dưới: "X-Xin lỗi, cậu không bị đau ở đâu chứ?"
"Không sao, vết thương lành lâu rồi." Hoài Chiêu cười đáp, cô cử động bả vai, ý bảo rằng mình vẫn ổn.
Lúc này Ngọc Nghi mới yên tâm. Cô liếc trộm người dưới thân, nhìn vào đôi mắt sáng ngời và mái tóc đen huyền xõa trên sàn. Cô cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-mat-troi/2961795/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.