Ngọc Nghi tỉnh dậy, cố điều chỉnh tầm nhìn của mình trước ánh sáng chói lòa.
"Nghi! Cậu tỉnh rồi sao?"
Cô bị giật mình bởi tiếng kêu bất thình lình của Ngân Châu, rồi ho sặc sụa. Cô ấy đưa cho cô một cốc nước, cô khẽ cảm ơn và uống cạn một hơi.
Ngọc Nghi cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ dài, khi tỉnh giấc toàn thân đều rã rời. Cô liếc nhìn xuống mu bàn tay đang được truyền dịch của mình, nghe bác sĩ nói với Minh Quân và Ngân Châu rằng cô bị kiệt sức do gần đây ăn uống cùng nghỉ ngơi không được điều độ.
Sau một lúc đảo mắt nhìn quanh căn phòng, Ngọc Nghi khẽ cất tiếng hỏi: "Hoài Chiêu đâu?"
Sao cô ấy lại không bên cạnh cô lúc này? Lẽ nào vẫn còn giận cô ư?
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn cô với đầy vẻ khó xử và lo lắng.
"Làm sao thế?" Ngọc Nghi gặng hỏi, lồng ngực đột nhiên nhói lên, "Sao không ai trả lời mình? Vậy để mình hỏi lại, Hoài Chiêu đâu rồi?"
Một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy căn phòng.
Ngọc Nghi vẫn ngồi đó, mong mỏi hai người trước mắt sẽ trả lời mình. Rồi đột nhiên cô đứng bật dậy, rút ống truyền dịch ra và lao thẳng khỏi phòng. Cô cảm giác được sự nhói đau và biết mu bàn tay mình đang chảy máu, nhưng cô đã tuyệt vọng lắm rồi, cơn đau này chẳng là gì cả. Cô va phải vài y tá đang đi trên đường, nhưng cô không quan tâm. Cô nghe thấy tiếng gọi vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-mat-troi/2961786/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.