Lúc Lâm Linh mở to mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt bị phóng đại làm nàng nhảy dựng lên, giãy giụa cuốn quýt lui ra sau hai bước. Lúc tập trung định thần lại thì thấy đó là Tam công tử! Lúc này khuôn mặt của hắn tựa như đang suy nghĩ điều gì nhìn nàng, miệng vẫn hơi cong cười cười. Chỉ là lúc thấy nàng lộ ra vẻ mặt kinh hách thì nụ cười có chút cứng ngắc.
Tam công tử rất là khó chịu, hắn dí gương mặt điển trai này trước mặt nàng dĩ nhiên là muốn hù dọa nàng! Lâm Linh không biết Tam công tử đang nghĩ điều đó nên oán thầm hắn. Thế này thì gần quá rồi, đến nỗi đối phương còn không nhìn thấy rõ được cái mắt cái mũi nó như thế nào, không bị dọa đến nhảy dựng là may lắm rồi còn phân biệt tốt xấu cái gì!
Sau vài giây ngây người Lâm Linh đột nhiên phản ứng lại, mình đã trở về thế giới hiện thực rồi. Toàn bộ trí nhớ lúc trước như thủy triều vọt tới đầu nàng! Chẳng phải là nàng bị một cái trứng thối đánh trúng nên bị đưa về thế giới trò chơi sao?
Hóa ra đúng như lời Mặc Lâm nói, thời gian vẫn bị ngừng ở chỗ này, cho dù nàng ở trong thế giới trò chơi bao lâu thì nơi này cũng vẫn đứng yên.
Gạt gạt lòng trứng ở trên mặt mình, trong lòng nàng dấy lên một cỗ phiền muộn. Trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng của tên tóc vàng kia,“Hai tháng nữa là lễ thụ phong chứckỵsĩcủa ta, đến lúc đó mà ngươi dám quên, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302099/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.