Người đang bước vào không phải là hắc công tước thì chắc chắn cũng là Kamelot. Nhưng trong hoàn cảnh này thì là hắc công tước sẽ tốt hơn.
Nương theo ánh trăng trong vắt mờ ảo chiếu qua cánh cửa, rốt cuộc Lâm Linh cũng nhìn rõ được đó là ai.
Nàng thoáng thở dài nhẹ nhõm khi thấy một đôi mắt bạc lóe lên trong màn đêm.
Hắn lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt vô tâm vô phế nói một câu:“Không phải đã trốn ngục rồi sao? Sao lại quay lại?”
Lâm Linh giật giật môi, không biết nên giải thích như thế nào với cái tính cực kỳ đa nghi của hắn.
Nàng chỉ biến mất vài ngày thôi mà, không phải là đào tẩu mà chỉ là tạm thời trốn thoát thôi.
Phản ứng của hắn cũng trấn tĩnh quá đi.
“Kamelot cũng không nói rõ ngươi làm thế nào để tẩu thoát.” Hắn nhướng mi như vô tình hỏi,“Nhưng tại sao đã trốn rồi sao lại chui đầu vào lưới lại nhỉ?”
Nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói:“Không liên quan đến ngươi. Ngươi đừng quan tâm.”
“Sẽ không ai tới cứu ngươi, cũng không ai có thể cứu ngươi ra. Ngươi không sợ sao?”
Đôi mắt màu bạc của hắn dưới ánh trăng lập lòe xinh đẹp.
Lâm Linh cúi đầu, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói của Gawain, Arthur khi lần đầu tiên được công nhận là đồng đội của bọn hắn; Trên biển băng lạnh giá, lần đầu tiên Lancelot nói nàng là đồng đội của hắn……
Cảm giác ấm áp dần lan tỏa khắp người nàng, vô tình truyền thêm dũng khí cho nàng, nàng sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302034/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.