Cô gái ngồi ngay ngắn trên ghế trắng có chút câu nệ, nhưng càng nhiều hơn là hưng phấn, trong đôi mắt của người đàn ông đối diện chính là cô bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt phát sáng.
Giang Đình rời mắt: “Thỉnh thoảng.”
“Vậy anh nhất định vô cùng may mắn.” Lâm Chi Nam chỉ cho anh ta xem phong cảnh ngoài cửa sổ: “Không tin anh xem đi.”
Dòng người đông như hội, nhỏ bé giống như cát, Giang Đình đã sớm coi nhẹ, chưa phát hiện ra sự khác thường.
“Tôi đã đến Đế Đô được ba tháng, yêu nhất chính là ban đêm ở nơi này.”
Giọng điệu của Lâm Chi Nam mang theo vui vẻ, giống như chia sẻ bảo tàng của mình, nói ban đêm nhà nhà sáng đèn, xe qua lại như nêm, rút đi thê lương ban ngày, giống như bộ phim điện ảnh đang bắn pháo hoa.
“Tôi đã tìm trên mạng xem nơi nào ở Đế Đô có thể ngắm cảnh đêm, trên đó đều viết là tòa cao ốc cùng với đài quan sát, nhà hàng Tây này nằm ở tầng 21 của cao ốc, đương nhiên là nơi ngắm cảnh đêm rất đẹp.”
“Cho nên tôi mới nói tiên sinh rất may mắn.” Lâm Chi Nam nói tiếp: “Chẳng qua tôi cũng thế, cuối cùng cũng hoàn thành được một nguyện vọng.”
Cô lúc thì “tiên sinh” lúc thì anh, nhưng có lẽ do bóng đêm hoặc là vì rượu, hiển nhiên không còn câu nệ như lúc ban đầu.
Hoàn toàn là đứa nhỏ bị thu hút bởi bên ngoài.
Giang Đình nhếch miệng: “Nguyện vọng này của cô cũng quá nhỏ rồi.”
Lâm Chi Nam kinh ngạc.
“Cho nên nhìn như liều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nu-tra-xanh-thuong-vi-np/477633/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.