Lâm Chi Nam biết mình không nên sinh lòng bất lực vào bây giờ, có thể được Giang Đình nhắc nhở vài câu, quan hệ này đã tiến triển vượt qua sức tưởng tượng của cô, xây Vạn Lý Trường Thành cũng không phải là việc của một sớm một chiều, cũng không thể trực tiếp để Giang Đình thương lượng cửa sau cho cô, đưa cô vào Yến Kinh.
Vì thế cô thở dài, lẩm bẩm.
“Nếu như bây giờ tôi trở về nhà, đoán chừng cơ hội đi học cũng không có.”
Cô nói: “Đám người mẹ tôi, có lẽ sẽ vì tiền mà tùy tiện tìm người gả tôi ra ngoài, không thì chính là…”
Lời còn chưa dứt, bụng đã sôi ùng ục, giống như còn chưa đủ ngại, liên tiếp vang lên mấy lần.
Ngón tay đang gõ trên thủy tinh của Giang Đình hơi dừng lại, liếc mắt nhìn bụng cô, lỗ tai cô gái đỏ lên.
Mặt cô đã vùi vào trong cốc cafe, không thấy rõ vẻ mặt, chẳng qua từ gò má bên cạnh đỏ ửng thì không khó phỏng đoán.
Nếu đổi cốc cafe thành vạc nước, đoán chừng cô sẽ nhảy vào.
Anh ta lơ đãng nhếch môi.
“Chuyện đó…” Lâm Chi Nam ngẩng đầu, cánh môi đã bị cắn hằn lên dấu răng, dáng vẻ xấu hổ.
Cô nói: “Cơm trưa tôi ăn hơi sớm.”
Đúng ra căn bản không ăn, da mặt Lâm Chi Nam đã dày đến vô địch, nếu đã ầm ĩ đến nước này, cô dứt khoát vò đã mẻ không sợ sứt.
“Giang tiên sinh, anh đói bụng không?” Lâm Chi Nam quẫn bách cười: “Lần trước nhận lại một vạn tệ kia, tôi rất áy náy, tôi mời anh ăn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nu-tra-xanh-thuong-vi-np/477632/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.