Người đến người đi, dù có ô hay không, đều chẳng ai chú ý đến bi thương của cô.
Bên tai truyền đến tiếng còi xe, Lâm Chi Nam ngơ ngác quay đầu, chẳng biết từ khi nào cô đã giẫm lên vạch kẻ đường.
Theo một chiếc xe thể thao màu xanh lam nhanh chóng đến gần, cô bất ngờ ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp!”
Xe dừng lại, Đường Tử Dự chửi thầm một câu.
Anh ta để điện thoại bên tai, dỗ dành: “Bảo bối, không có gì, anh đâm phải kẻ có mắt không tròng… Anh đến đón em ngay đây, mưa to như thế, anh đâu yên tâm để em đi về một mình.”
“Vậy em ngoan ngoãn khiêu vũ trước, anh xuống xe nhìn xem.”
Anh ta cà lơ cà phất bổ sung: “Hôn ông xã nào.”
“Nhanh hôn đi, nếu không phải bồi thường trên giường đấy.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, anh ta cười tà tứ, lúc này mới cúp điện thoại, chậm rãi cầm ô đi ra khỏi xe.
Chuyện giả vờ bị đâm này một năm cũng gặp phải một, hai lần, chỉ là đụng vào xe anh ta, xem như cô ta xui xẻo.
Người kia còn cúi đầu ngồi dưới đất, mưa to như trút nước, dáng vẻ đáng thương.
Đường Tử Dự đến gần, không kiên nhẫn: “Cần gọi xe cấp cứu cho cô không?”
“Tôi nói này, tự cô xông lên, không nhìn thấy đèn xanh sáng rồi à? Hơn nữa tôi cũng không đâm đến cô, cô….”
Cô gái ngước mắt, câu nói tiếp theo im bặt, ngay cả mạch suy nghĩ của anh ta cũng trống rỗng.
Đáy mắt chỉ còn lại kinh diễm.
Hai mắt rưng rưng giống như tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nu-tra-xanh-thuong-vi-np/477602/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.