Cô là sâu kiến không có gì cả, ở trước hiện thực bị nghiền đến mức ngay cả hạt bụi cũng không bằng.
Cô đã quên mất vừa rồi mình có xin lỗi Tống Lỗi hay không, có lẽ là có, nếu không phải thế, sao trên mặt người đàn ông kia lại càn rỡ như thế, dùng lỗ mũi nhìn cô.
Nhưng sao cô có thể nói ra mấy chữ kia chứ, sao có thể?
Cô có lỗi gì?
Sai là vì cô đã phản kháng? Sai là vì cô đã không để mặc cho người kia nhục nhã tự tôn của mình ư? Sai là do cô không vểnh mông lên để cho anh ta tiếp tục sờ mó à?
Đây rốt cuộc là thế giới gì thế?
Vốn dĩ Lâm Chi Nam cho rằng mình đã trốn ra ngoài, nhưng vẫn sống ở trong khe cống ngầm, là con chuột mà ai ai cũng có thể chà đạp.
Đột nhiên một giọt nước rơi trên đầu cô.
Vài tiếng ầm ầm, vốn dĩ bầu trời còn trong xanh, chốc lát đã mưa như trút nước, làm cho Lâm Chi Nam giật mình bị xối thành ướt sũng.
Trên lối dành cho người đi bộ, dòng người vội vã tránh mưa, chỉ có cô không chút cảm giác nào, hoảng hốt chết lặng đi tới.
Đột nhiên một bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt cô.
Trước cửa khách sạn Vạn Hào có một cô gái quý phái đứng đó, mưa bụi lất phất làm ướt váy dài đắt đỏ của cô ấy.
Cô gái tránh dưới chiếc ô của người đàn ông bung ra, tay lại nghịch ngợm vươn ra đón mưa.
Không chút nào để ý chiếc túi xách đắt đỏ trên tay.
Nửa gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nu-tra-xanh-thuong-vi-np/477601/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.