Nhìn cô lẳng lặng dò xét căn phòng, lúc lông mi dài hơi run lên, giống như gãi ngứa trên tim anh ta.
Trước lồng ngực truyền đến cảm giác tê dại, anh ta ngửa đầu lên uống một hớp rượu khác.
Vẫn là Lâm Chi Nam lên tiếng trước: “Đồ của tôi ở đâu?”
“Gấp cái gì?” Liên Thắng để ly rượu lên bàn trà: “Tối nay sẽ có nhiều thời gian dành cho cô.”
Nửa câu sau cố ý kéo dài, mập mờ mang theo hàm ý khác.
Lâm Chi Nam buông tầm mắt xuống: “Tôi muốn nhìn thấy đồ của mình trước.”
Bước chân đã âm thầm lùi về sau.
Một con thuyền di chuyển trên đại dương bao la, tình nguyện hủy đi ở sông băng cũng sẽ không bỏ neo ở một đại lục nhỏ.
Chậc, cái tính cách dứt khoát này.
Anh ta từ sau lấy ra một chiếc túi ném ra ngoài, vẽ lên một đường cong trên không trung, Lâm Chi Nam khó khăn lắm mới đón được đến tay.
“Mở ra xem đi.”
Lâm Chi Nam mở phong bì ra xem, mấy tờ giấy nợ sáng loạt đập thẳng vào mắt cô, lúc kéo ra, một chiếc thẻ căn cước theo khe hở trượt xuống, rơi lên trên giày da của cô.
Ngay sau đó trong lòng thấp thỏm bất an của cô cũng theo đấy hạ xuống.
Cô khom người nhặt lên, ngón tay siết chặt.
“Đây là những giấy nợ mà người kia chuyển cho tôi, một tờ cũng không thiếu, xem như cô cũng có bản lĩnh đấy, chính mình thế mà có thể chống đỡ được hơn phân nửa.”
Âm điệu của người đàn ông giống như trào phúng, Chi Nam không quan tâm, chiếc túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nu-tra-xanh-thuong-vi-np/477589/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.