“Chúttiền này chẳng là gì so với mày, nhưng đối với tao thì lại khác, tiêu ph tiếtkiệm một chút, tiền ăn sang năm đã không phải lo nữa rồi, tiền lương sang nămsẽ gửi tiết kiệm.” Mới đầu La Lợi còn khinh bỉ, tôi vẫn không có cảm giác gì, khinói nhiều hơn nữa, tôi kìm không được phản bác lại, “Mày đừng quên rằng, taovẫn đang là một người dân lao động nghèo khổ, đâu có giống mày.”
Nhữnglời này vừa nói ra, tôi đã thấy tôi sai rồi, quả nhiên, sắc mặt La Lợi thay đổingay lập tức, với tay lấy hộp thuốc lá trong túi, tôi cắn vào môi dưới: “Xinlỗi, tao không có ý đó.”
“Có gìđâu mà phải xin lỗi, những lời mày nói là sự thật mà.” La Lợi cười chua xót,“Bây giờ tiền đến với tao quá dễ dàng, nếu như mày không chê bẩn, khi cần cứđến tìm tao, nhiều thì tao không dám nói, mấy vạn đồng, không khó khăn gì lắmđâu.”
“LaLợi, mày đừng như thế nữa, tao xin lỗi thật mà.”
“Taochẳng sao cả, một khi tao đã làm nghề này, là tao đã có sự chuẩn bị như thế,bây giờ chỉ có mày, trong tương lai bố mẹ tao mà biết, còn không biết sẽ nóinhư thế nào nữa đây. Nếu như bị vợ anh ta phát hiện ra, cũng có khả năng bị đánh đậpngay giữa đường giữa phố lắm. Nói không chừng có ngày mày đang đi trên phố, thìnhìn thấy tao bị người khác đánh đập, giày vò, bị người ta chửi con đĩ, conchó, đồ xấu xa, lúc đó mày nhớ đừng nhận tao nhé, nói thật đó, mày hãy để chotao còn chút lòng tự trọng trước mặt mày.”
Tôinghe mà cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nguyen-xem-mat/1841679/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.