La Lợikhông nói gì, chỉ nhìn tôi, khóe mắt đỏ dần lên, cuối cùng ôm mặt bật khóc, màcuộc nói chuyện của chúng tôi cuối cùng cũng chẳng bàn ra được vấn đề gì cả.
“Thựcra em không cần phải lo lắng như vậy.” Việc của La Lợi làm đầu óc tôi rối bời,bất giác muốn tìm người để nói chuyện, nhưng bên cạnh tôi lại chẳng có ai. DìVương và chị Vu có thể cho tôi một vài ý kiến của người lớn tuổi, nhưng việcnày lại rất khó nói với họ. Thực ra tôi cũng không muốn nói với Lưu Thụy Căn,nhưng người này có một đôi mắt tinh nhanh, một cái miệng biết nói. Tất cả nhữngviệc trong lòng tôi, đều bị anh đọc được, hơn nữa, luôn bị anh hỏi đúng tâm sự,lần này cũng không ngoại lệ, “Người bạn đó của em biết mình cần cái gì.”
“Cô ấyhoàn toàn không biết, nếu như cô ấy biết, cô ấy đã không trở thành bộ dạng bâygiờ. Anh đừng nghe cô ấy nói tốt như thế, xe hơi, túi da, mỹ phẩm gì gì đó,tương lai còn có nhà cửa. Nếu như cô ấy có ý định moi tiền chắc như đinh đóngcột, em lại không lo lắng cho cô ấy.”
“Cónghĩa là sao?”.
“Làviệc làm của cô ấy đó. Công việc của người khác là bán sức lực, bán trí tuệ,còn cô ấy bán thân, bán lòng tự trọng, bán lương tâm.”
LưuThụy Căn nhìn tôi, tôi ngẩng đầu lên, “Em nói không đúng à?”.
“Rấtđúng, chỉ có điều anh không ngờ rằng em lại suy nghĩ như vậy.”
“Thếanh cảm thấy em sẽ suy nghĩ như thế nào?”. Tôi nhìn anh, “Anh nghĩ rằng em phảitán đồng chuyện này, hay là phản đối chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nguyen-xem-mat/1841677/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.