_Này có thực cô có thể điều khiển được đồ vật bay lơ lửng không? Trời ơi đúng là thật rồi, mấy người mau nhìn!
_Mấy người hẳn hiểu việc chúng ta có năng lực này có nghĩa là gì, theo tôi thì…
_Anh có thể đi chậm lại một chút không? Trần Phong mà anh nói đang ở đâu vậy?
_Sắp… sắp rồi, ngay phía trước.
Rất nhiều giọng nói khác nhau, Trần Phong tập trung lắng nghe, có điều nội dung của các cuộc nói chuyện này dường như rất mơ hồ làm hắn nhất thời không hiểu được. Cái gì dị năng? Điều khiển đồ vật bay lơ lửng? Mấy người này không phải đang bàn luận về bộ phim nào đó đấy chứ?
Còn đang nghi hoặc, Trần Phong bỗng phân biện nhận ra được giọng nói quen thuộc của Lê Thành. Hắn mở mắt, nhìn về phía cánh cửa giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Giây phút sau Lê Thành liền xuất hiện, theo sau là một cô gái còn khá trẻ, có lẽ chạc tuổi Trần Phong. Cô gái mặc một chiếc quần jean và áo thun trắng rất hợp thời trang. Lê Thành vừa bước vào liền bắt gặp ánh mắt Trần Phong. Hắn kinh ngạc phát hiện ra đối phương dường như đã biết được việc mình đang đến và còn đang chờ đợi mình.
“Lại thêm một bí ẩn cần giải đáp!”
Lê Thành thầm nghĩ trong đầu, khẽ mỉm cười.
_Cậu đã tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?
_ Không tốt cho lắm, tình trạng cơ thể còn tệ hơn cả lần trước. Giờ này nếu quái vật còn xuất hiện thì có lẽ cần anh cõng tôi chạy trốn ngay lập tức.
Trần Phong lắc đầu nói, giọng điệu mang vẻ châm chọc nhưng cũng có phần bất đắc dĩ. Hai người mặc dù chỉ mới quen biết, nhưng đã cùng nhau sát cánh trải qua một lần sinh tử, ít nhiều cũng có cảm giác bạn bè thân thiết.
_Không đáng lo ngại, chỉ cần quái vật xuất hiện sẽ bị quí cô đây xử lí trong nháy mắt.
Lê Thành nghiêm mặt lại, làm ra một bộ dáng kính cẩn chỉ sang người con gái bên cạnh nói.
_Ý anh là?
Trần Phong có chút khó hiểu nhìn Lê Thành rồi lại liếc sang cô gái kia. Lời nói của đối phương mặc dù có thêm ý vị đùa cợt, thế nhưng lại ít đi một phần lo lắng.
Lê Thành bắt đầu nói cho Trần Phong biết những chuyện đã xảy ra sau khi đối phương bất tỉnh. Hắn còn cẩn thận thêm vào những phân tích của bản thân về tình hình hiện tại.
_Điều xấu nhất trong đó cậu biết là gì không?
Lê Thành nghiêm túc nhìn Trần Phong hỏi.
Trần Phong lắc đầu trong vô thức. Hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu thụ được hết đống thông tin này. Dị năng? Người thức tỉnh? Mấy điều này hoàn toàn không thấy ghi gì trong sách cổ. Thức tỉnh này cần có điều kiện gì? Độ nguy hiểm ra sao? Sau khi thức tỉnh phải chăng sẽ có năng lực mới ngay lập tức. Năng lực thức tỉnh của mỗi người tùy thuộc vào gì hay là xuất hiện ngẫu nhiên? Hàng đống câu hỏi xuất hiện trong đầu Trần Phong ngay sau khi nghe Lê Thành kể lại.
_Một trong những người có năng lực mới là tay cảnh sát Thanh. Tôi không biết có lý do gì nhưng dường như hắn ta không ưa cậu. Người này bộ dáng bình thường, thế nhưng tính cách lại thủ đoạn. Việc đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại chính là tiến tới nói chuyện với vài người thức tỉnh khác. Theo tôi nghĩ chính là để lôi kéo bè phái. Việc này rất nghiêm trọng…
Lê Thành nói ra suy nghĩ của mình. Trần Phong gật đầu đồng ý, đồng thời cũng kể ra cho đối phương nghe về những hành động của tên Thanh mà hắn đã chứng kiến.
_Theo như anh nói vậy chúng ta không thể để những người thức tỉnh kia bị hắn lôi kéo. Hiện giờ họ mới có năng lực, có lẽ còn mơ hồ chưa biết được điều này có ảnh hưởng lớn thế nào. Cứ thử tưởng tượng mà xem thứ sức mạnh này hoàn toàn vượt qua mọi hiểu biết của khoa học hiện tại. Nó thậm chí còn nguy hiểm hơn vũ khí, có thể dễ dàng tước đi sinh mạng người khác.
Trần Phong lo lắng nói. Hắn đã hiểu lý do Lê Thành kéo theo cô gái kia. Một người thức tỉnh có năng lực khống chế băng mạnh như vậy, nếu để rơi vào tay người xấu thì thật khó lường.
_Này, nói như vậy bạn anh cũng không biết gì về chuyện xảy ra với bọn tôi? Anh… anh lừa tôi vì muốn kéo tôi về phe anh phải không?
Cô gái cũng không phải ngu dốt, dựa theo nội dung nói chuyện của hai người đã có thể đoán ra ý đồ của Lê Thành.
_Thôi… được rồi, dù sao tôi cũng không thích gã đó cho lắm.
Cô gái có chút lúng túng, không ngờ đối phương lại hành động như vậy.
Trần Phong nhíu mày. Hắn hoàn toàn không có chút thiện cảm gì với tên cảnh sát này. Lê Thành dường như đoán được suy nghĩ của đối phương. Hắn khẽ mỉm cười nói nhỏ.
_Cũng may mắn là trong số bảy người còn lại có hai người là thuộc nhóm chúng ta. Tôi đã dặn dò bác Trung tới nói chuyện với họ tránh cho họ bị tên Thanh dụ dỗ. Dù sao những người tham gia nhóm chúng ta từ ban đầu đều không có thiện cảm gì với tên Thanh lắm nên có lẽ khả năng xảy ra việc này cũng không lớn. Có điều phòng bệnh hơn chữa bệnh nên cứ cẩn thận vẫn hơn.
_Tôi không chắc chắn lắm nhưng theo như tôi quan sát thì một người có khả năng điều khiển đồ vật, một người biến hóa thành người sói, một người có thể hóa làn da trở thành đá, một người có thể bay lơ lửng trên không. Còn ba người còn lại không thấy lộ ra phản ứng gì lúc thức tỉnh nên không thể xác định được. Trong số đó… có cả tên Thanh. Người hóa sói và một trong ba người thức tỉnh không lộ phản ứng là hai người trong nhóm chúng ta. Cộng với quí cô đây… Thật ngại quá chưa hỏi tên cô.
Lê Thành tỏ vẻ ái ngại cười hỏi.
_Tôi là Nguyễn My.
_Vậy chúng ta tổng cộng có ba người thức tỉnh. Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra tên Thanh có thể lôi kéo được ba người thức tỉnh khác thì chúng ta vẫn sẽ thua thiệt hơn một chút. Hơn nữa chưa thể xác định được năng lực của hai người còn lại. Chậc…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]