Chương trước
Chương sau
Editor: Taiga Sae
“Nghe nói không? Trong bụng Trân Chiêu Nghi nương nương…”
“Suỵt! Ngươi nhỏ tiếng một chút.” Một cung nhân khác kéo hắn vào góc tường đỏ dưới ngói lưu ly nói khẽ: “Ngươi là nói chuyện ma quỷ hù dọa Tam công chúa lại chuyển sang bụng Chiêu Nghi nương nương? Haizzz, chuyện này bây giờ còn ai không biết.”
“Tin tức của ngươi cũ rồi!” cung nhân kia không phục, hắn gãi tai nói: “Thật ra thì ma quỷ kia chính là Lệ quỷ do Khúc Ngự Nữ sau khi chết biến thành! Nghe nói lúc trước Khúc Ngự tức giận nói chuyện với Chiêu Nghi nương nương, sau đó không biết xảy ra chuyện gì thì đã phát điên rồi. Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng Trân Chiêu Nghi bị trúng ma thuật! Là Khúc Ngự Nữ không cam lòng mà đến tìm nương nương báo thù.”
“Không thể nào?” cung nhân kia hoảng sợ, suy nghĩ một chút, có chút tin tưởng nói: “Trân Chiêu Nghi và Khúc Ngự Nữ có khúc mắc, cũng khó trách…”
“Còn không phải như vậy sao! Cho nên nói…”
“Cho nên nói?” một tiếng nói lạnh lùng mang theo sự uy nghiêm vang lên, hai cung nhân đang ghé đầu vào nhau thoáng chốc bị giật mình bất động tại chỗ, sững sờ quay đầu lại.
Lọt vào tầm mắt là bốn dải lụa màu bên hông tượng trưng cho hoàng đế, dài khoảng một mét hai, phức tạp tinh tế. Không dám ngẩng đầu lên, hai người lập tức quỵ chân xuống, thân thể run rẩy, dập đầu lắp bắp nói: “Nô, nô tài khấu kiến Hoàng thượng.”
Hoàng đến nhìn thoáng qua vườn ngự uyển bên trong bức tường, hỏi: “Đây là Vĩnh Thọ cung?”
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là Vĩnh Thọ cung.: Triệu Trung Tín nghe thấy lập tức tiến lên nửa bước, khom người đáp.
“Các ngươi là người của ai?”
“Hồi Hoàng thượng…, nô tài, nô tài hầu hạ Mật… Mật Quý Nhân.” Hai nội thị kia nghĩ là lúc mình bàn luận chuyện Trân Chiêu Nghi được Hoàng thượng sủng ái bị Hoàng thượng bắt gặp, lúc này sợ hãi, lời nói cũng run run.
“Mật Quý Nhân quản giáo hạ nhân không nghiêm, phạt bổng lộc một năm.” Hoàng đế lạnh nhạt nói, “Giải hai tên kia đến Thận Hình Tư.”
Hai người vừa nghe không bị định tội chết, trong lòng thấy may mắn. Bọn họ chưa kịp ngừng đổ mồ hôi hột, nghĩ lại mà sợ. Đã nghe Hoàng đế lúc gần rời đi bỏ lại một câu: “Dùng ‘bàn chải’.”
Cái gọi là “Bàn chải” chính là dùng bàn chải sắt chà lên cơ thể từng chút từng chút một, cho đến khi lộ ra xương thịt, TaigaSae.d.d.lqd cuối cùng tắt thở. Phương pháp vô cùng tàn nhẫn, kết quả cũng giống với lăng trì.
“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng…” phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết xin tha, hai người nghe thấy phương pháp trừng trị dọa sợ đến mặt không còn chút máu, giãy dụa thoát ra khỏi thị vệ đang mạnh mẽ kéo đi, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể tác động đến Hoàng đế chút nào.
Hai nhóm nội thị đi theo phía sau Hoàng thượng đều đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn quanh. Đương nhiên trong bọn họ cũng có người bàn tán chuyện bát quái này. Trải qua chuyện lần này, muốn từ đầu trong miệng mình không có lưỡi, tránh việc lắm mồm để có kết quả lần này.
“Trừ Trữ Tú Cung và Dực Khôn Cung, báo các cung còn lại phái một người đi xem hành hình.” Hoàng đế ban chỉ, giọng lạnh lùng, “Đến cung Đức Phi.”
“Nô tài tuân lệnh.”
“Canh khuy những sợ rồi hoa ngủ, Khêu ngọn đèn cao ngắm vẻ hổng.” (2 câu cuối trong bài thơ “Hải Đương” của Tô Thức, bản dịch Hoàng Tạo). Đức Phi cầm lễ vật bước vào trong viện, thấy bốn phía bày hoa hải đường xếp thành nhóm hướng về phía trước, cánh hoa đỏ tươi tựa như một điểm đỏ, giống bầu trời lúc bình minh, mà Trân Chiêu Nghi xinh đẹp đứng thẳng trong đó, được đóa hoa làm nổi bật lại càng trở nên xinh đẹp động lòng người, rực rỡ khó tả, không khỏi than thở một câu. Tiếp theo cười nói: “Hải Đường được xưng là quý phi trong các loài hoa, quả nhiên giống với muội muội.”
Tiết Bích Đào nghe vậy, thu lại tay đang cầm hoa, xoay người lại, hai hàng lông mi mỏng như cánh ve nhẹ nhàng động, cũng không lên tiếng. Nàng chưa thăng lên chức quý phi, cần gì đáp lại lời nói không có gì vui này.
Dường như Đức phi khó khăn lắm mới tỉnh ngộ, lại bỏ qua một câu quý phi kia, nói: “Bổn cung khó có được một lần văn nhã, vậy mà ngay cả chọn thơ cũng không xong. Câu này thể hiện sự cô độc tịch mịch của cô gái làm bạn cùng hoa, muội muội được thánh thượng cưng chiều sủng ái tuyệt không giống trong câu thơ. Ý của Bổn cung vốn là tán dương, muội muội cũng đừng nghĩ sai.”
Tiết Bích Đào nghe lại cảm thấy có chút khó xử. Đức Phi không cần giải thích, thật sự là chính mình không chú ý đến. Chính là đề bài thi thơ cổ ngữ văn nàng còn cắn bút mười phút đồng hồ, một giây thì thật sự làm sao hiểu được thâm ý trong thơ của nàng. Nhưng người ta cũng đã phí công giải thích, coi như chính mình hiểu thì sao. TaigaSae.d.d.lqd Cho nên nàng thản nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Đức phi nương nương không cần để ý, muội cũng không phải là thi thánh, thi tiên (Thánh thơ, tiên thơ),có thơ hay thì nghe cũng đủ rồi, cần gì nghiên cứu ý đồ và mục đích của người làm thơ. Dù sao cũng không liên quan đến nó.”
Người ngâm thơ, người vừa nói lại là Đức Phi. Cho dù trên miệng nàng hạ thấp đến như nào, Tiết Bích Đào được ân sủng là sự thật. Đức Phi thâm ý thăm dò, khóe miệng cứng đờ, trong khoảnh khắc đã khôi phục nói cười như ban đầu: “Muội muội nói đúng.” Đưa lễ vật cho cung nhân đưa lên, nói: “Đây là gối ngăn Thu Sơn mà lúc trước Bổn cung sinh Đại hoàng tử năm xưa được chủ trì Trấn Quốc Tự khai quang, hôm nay đưa cho muội muội, mong rằng muội muội cũng có thể sinh thêm cho Hoàng thượng một hoàng tử.”
“Đa tạ ý tốt của nương nương.” Tiết Bích Đào mỉm cười. Chợt nhớ đến cái gì đó, nói: “Nhất thời chỉ lo nói chuyện, thiếp thân đã quên hành lễ với nương nương.” Động tác hành lễ lại cực kỳ thong thả ung dung, giống như là chờ Đức Phi miễn cho nàng hành lễ.
Đức Phi làm sao có thể không biết? Nhưng hiện tại Trân Chiêu Nghi đang mang thai, nàng cúi lưng sau đó la đau, chính mình sẽ bị chỉ trích. Cho nên nhanh chóng tiến lên đỡ nàng, nói: “Thân thể muội muội quan trọng hơn, làm theo mấy lễ nghi phiền phức này làm gì, đều bỏ hết đi.”
“Thiếp thân nghe lời nương nương.” Lời nói thật biết điều khéo léo, phản ứng rất nhạy bén, Tiết Bích Đào thoáng thu lại người đang nghiêng về phía trước, nụ cười tựa như anh đào ngọt ngào, ngọt đến mức làm cho Đức Phi phải đau răng. Nàng nhớ buổi sáng Hoàng thượng đến cung nàng buông lời nói…, không chỉ là một chuyện của Trâm Chiêu Nghi này, ngay cả chuyện Trinh Quý tần cũng tính trên đầu nàng, nói nàng trị cung không nghiêm, không quản được mọi chuyện, để tin tức linh tinh lưu truyền khắp nơi mà không có hành động gì. Lại nói nếu như nàng chỉ chú ý trái mà không để ý phải sẽ để Đại hoàng tử cho Thái hậu nuôi dưỡng để nàng yên tâm xử lý cung vụ. Cho dù bất cứ lúc nào, con cái được trưởng bối nuôi dưỡng cũng là ân điển khó có được, nhưng nàng ngàn vạn lần không chịu được nhi tử ăn chạy niệm phật giống Thái hậu, hồng trần đạm bạc, hơn nữa tình mẫu tử của nàng dần dần phai nhạt. Bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
Từ sau khi Khúc Ngự Nữ được nàng chọn ra thất bại trước Trân Chiêu Nghi, nàng liền phát hiện bản thân mình đã xem thường Trân Chiêu Nghi. Mà từ lời đồn đãi trong sự kiện lần này, nàng phát hiện mình lại đánh giá thấp vị trí của Trân Chiêu Nghi trong lòng Hoàng thượng. Từ trước do quá coi thường, nên hôm nay nàng phải xốc lên tinh thần đi đối phó. Nếu như nàng (Tiết Bích Đào) sinh nữ nhi thì sẽ không uy hiếp được địa vị, nhưng nếu là nhi tử…
Vì là giờ ngọ mùa thu, mặt trời ấm áp, gió thổi nhẹ nhàng, giống như cả thân mình ngâm trong nước ấm áp. Hai người cũng chưa bước vào phòng, còn ngồi lại trên bàn đá bên ngoài. Để tránh bị khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, bên cạnh chỗ ngồi có để một cái chăn mỏng, còn có trà nóng bên cạnh.
“Mấy ngày nay ủy khuất muội muội. Nhớ lúc Bổn cung mới nghe thấy tin tức kia, chuyện này thật là hoang đường buồn cười cho là sẽ không có ai tin vào, nếu cưỡng chế chẳng phải là thừa nhận sẽ khiến người khác nghi ngờ? Chẳng thà để nó lan đi, lâu ngày cũng không có ai tin vào. Lại không nghĩ rằng tin này càng lan đi càng lớn, TaigaSae.d.d.lqd đợi đến lúc cần phải xử lý lại không biết nên ra tay từ chỗ nào. Những thứ vớ vẩn kia, muội muội chớ để trong lòng.” Trước tiên Đức Phi giải thích nguyên nhân, tiện đà trấn an nàng, làm sáng tỏ chuyện này, giải thích không còn một điểm nghi ngờ.
Có thể thấy được nữ nhân trong hoàng cung da mặt đủ dày.
Nhưng Tiết Bích Đào được Thọ Vương cam đoan nên thật sự không để chuyện này ở trong lòng, cũng không thèm để ý đến lời nói của Đức Phi. Nàng cười nói: “Người khác nhổ ra nước bẩn trong miệng, thiếp thân cần gì để bụng. Tỷ tỷ cứ yên tâm đi.”
Chính là chuyện này, mục đích của mình chính là chuyện này, làm sao để Trân Chiêu Nghi nói lại một lần nữa, trong lòng nàng thấy không được tự nhiên? Nàng nhấp một ngụm trà làm theo ý nghĩ, khôi phục nụ cười: “Hôm nay giết gà dọa khỉ, sau này sẽ không có ai dám nhắc lại nữa.”
Tiết Bích Đào khó hiểu. Vì Dực Khôn Cung và Trữ Tú Cung không bị yêu cầu đi xem hành hình nên tin tức truyền đến chậm hơn, chuyện “giết gà dọa khỉ” như trong lời Đức Phi chưa truyền đến tai nàng.
Đức Phi thấy nàng mặt đầy nghi ngờ mới biết nàng ta còn chưa nghe được tin tức này, biết rõ phụ nữ có thai kiêng kỵ chuyện máu tanh, lại tinh tế nói với nàng: “Có hai cung nhân bàn tán chuyện này bị Hoàng thượng bắt gặp, phạm phải cung quy. Hoàng thượng không nghĩ nhiều, ban thưởng cho hai người bọn họ “Bàn chải”. Muội muội vào cung chưa lâu chắc chưa từng nghe qua, đây là cách hành hình vô cùng đáng sợ. Lúc hành hình, đao phủ lột trần phạm nhân, đặt trên giường sắt, dùng nước sôi đổ lên người hắn vài lần, sau đó dùng bàn chải sắt chà đi chà lại trên người hắn đến lúc hết thịt lộ ra xương cốt mới thôi.” Giọng nói nàng lạnh lùng, ngay cả ánh mặt trời bao quanh cũng không ngăn được hàn khí trên người lúc này.
Ngay cả Tiết Bích Đào cũng không chịu được mà run lên, trong đầu không khỏi tưởng tượng đến cảnh bàn chải sắt chà đi chà lại, tiếng chà đi chà lại trên da thịt có như tiếng móng tay đâm vào cây cối, tường đất không, chậm chập đâm vào người.
Đức Phi thấy lời nói có tác dụng, khóe môi khẽ cong lên. Giả vờ quan tâm nói: “Bên ngoài gió lớn. Muội muội nên sớm vào phòng nghỉ ngơi, chuyện này sẽ sớm lắng xuống.”
“Bổn cung còn có chuyện quan trọng cần xử lý, không ngồi lâu được. Hôm khác lại đến tìm muội.”
Tiết Bích Đào tiễn Đức Phi đi, hình ảnh trong đầu không biến đi được, may mà tâm trí nàng mạnh mẽ, chẳng qua là hình ảnh khó quên, làm trở ngại cũng không lớn. Nàng bủn rủn đỡ vòng eo, phân phó một tiếng: “Phụng Tử, đi bảo ngự thiện phòng làm chén súp cá quả. Còn nữa, đi hỏi thăm một chút chuyện hôm nay Hoàng thượng trách phạt cung nhân.”
“Dạ.”
Nàng đi vào phòng, mệt mỏi tựa trên giường, nhìn thấy lễ vật mà Đức Phi đưa đến, tay liền cầm lấy chiếc gối ngăn kia ngắm nghía. Loại gối này chuyên đặt trên giường để ngăn gió. Đức Phi đưa đến cái gối trên có thêu núi sông trùng điệp, vì vậy nàng thuận miệng lấy tên “gối ngăn thu sơn”. Trên cái gối này, chẳng phải là sớm chiều trái ngược nhau sao? Tiết Bích Đào cười, xúc giác trong tay cũng không có phản ứng. TaigaSae.d.d.lqd Lại nhớ lại việc Nghi Quý Nhân sai người giấu thư tình dưới gối lần trước. Đã là hai lần liên tục?
Khó khăn, mang thai khiến cho chức năng cảnh giác mất đi hiệu lực? Nàng không khỏi suy nghĩ.
Không đợi nàng cẩn thận tự đánh giá lại, tiếng Sơ Hiểu truyền đến: “Chủ tử, An Tài Tử Trữ Tú Cung cầu kiến.” Tiết Bích Đào ném gối nhỏ vào, vuốt vuốt mi tâm, hơi mệt mỏi, lại vẫn nói: “Tuyên.”
An Tài Tử mới vừa hết tháng ở cữ, giờ đến đây không biết có chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.