“Thiếp thân Tiết Bích Đào thỉnh an hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.” Tiết Bích Đào gập người, váy sam nhẹ nhàng chuyển động, uyển chuyển hành lễ.
Sau khi được thị tẩm mới phải hành đại lễ, đấy là dấu hiệu chân chính đi lên sân khấu tranh đoạt tình cảm.
Còn những người bình thường bình thường, chỉ cần gập người làm lễ.
Lúc hoàng hậu kêu “Miễn” thì bên kia đã có người tấn công, che miệng cười:” Ồ? Tiết thị? Chẳng phải là muội muội của Tiết bảo lâm được thị tẩm hôm qua sao? Bản cung nghe nói hai người là tỷ muội song sinh. Nhìn bộ dạng quả là tuyệt sắc. Khó trách hoàng thượng yêu thích.”
“Được rồi. Lệ tần, ngươi lại đang nói bậy gì vậy.” Hoàng hậu không nhẹ không nặng trách một tiếng, lại đối Tiết Bích Đào ôn hòa nói:” Ngươi đứng dậy vào ngồi đi.”
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương ân điển.” Ngữ điệu bình thường. Không thấy ý cảm kích khi được giải vây. Cũng không bị chuyện lúc nãy làm tức giận.
Lệ Tần mày liễu hơi trầm xuống, thầm nghĩ: Thật bình tĩnh.
Nếu tỷ tỷ nàng ta cũng như thế, sợ là khó đối phó.
Không ai nghĩ rằng, Tiết Bích Đào đang cố gắng áp chế rục rịch trong lòng, không đếm xỉa tới. Nếu có thể, nàng thật muốn giống tính tình trong quá khứ nói một câu:” Đẹp, muội muội, ngươi rất đẹp!”
Đáng tiếc không thể. Nàng nghĩ có chút tiếc hận.
“Hoàng hậu nương nương của chúng ta quả nhiên khoan dung, chúng ta tài đức cái gì cũng không có. Nếu như mỗi ngày có thể theo nương nương học một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nang-tranh-thu-tinh-cam/1606417/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.