Tại trạm canh gác, âm thanh báo hiệu được nghỉ vang lên, Cố Tích Triều toàn thân mất nước, mồ hôi không biết đã mấy lần thấm trước quần áo, trước mắt vạn vật trở nên mơ hồ. Sau khi tập hợp đội ngũ nghe phát biểu, Cố Tích Triều đi về phía phòng thay đồ, thầm nghĩ muốn tắm rửa một cái rồi quay về ngủ. Một trận choáng váng ập đến, trong nháy mắt Cố Tích Triều mất thăng bằng, đúng lúc đó một bàn tay xuất hiện, nếu không cậu đã té xuống đất, thực nguy hiểm.
“Cậu có khỏe không?” Cố Tích Triều lờ mờ nghe được giọng nói quem thuộc, trong lòng kinh ngạc. Cậu cố gắng mở mắt, đẩy bàn tay đang đỡ chính mình ra.
“Tôi không sao!” Cậu hướng về Thích Thiếu Thương vẫn không chịu thua, cười, “Dù sao tôi cũng đã hoàn thành tất cả các hạng mục tập huấn, khó tránh sức lực cạn kiệt, bất quá so với người nào đó vin vào cái danh đội trưởng, đi giám sát người khác, thấy bản thân mạnh hơn cái người nhàn hạ đó rất nhiều!”
“Tôi nói Cố Tích Triều, cậu cầm tinh con nhím phải không?” Mục Cưu Bình thấy Cố Tích Triều đang châm chọc khiêu khích đại ca của mình, “Đại ca tôi có lòng tốt giúp cậu, sao cậu lại nói nhiều câu vô nghĩa như vậy!”
Cố Tích Triều mỉm cười, nheo nheo mắt nói: “Hơi một chút đã có người nói giúp, cậu quả nhiên anh em bằng hữu rất nhiều!”
Mục Cưu Bình còn muốn mắng thêm, lại bị Thích Thiếu Thương ngăn lại.
“Cậu hôm nay tốn nhiều sức lắm, khi tắm rửa, cẩn thận đừng é xỉu!”
“Cám ơn sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-luyen-van-tieu/78880/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.