Lúc Thích Thiếu Thương đi đến garage, thì thấy người kia đang tựa vào cửa xe anh, tay đút vào túi quần, chân di di trên mặt đất hình như đang chán muốn chết. Từ đầu đến chân dáng vẻ rất nghiêm trang kín đáo, trên người quấn chiếc áo lông dày nhìn như cái bánh chưng nhỏ vậy. Thích Thiếu Thương trong lòng khoan khoái nhủ thầm – đứa nhỏ này sợ lạnh.
Nhìn xung quanh không có ai, liền chạy đến phía trước ôm cậu: “Sao em tới đây? Nhanh như vậy đã đến đây rồi? Hử?” Bây giờ anh và cậu đều nói chuyện như thế này, có chút ngây thơ tinh nghịch như trẻ con. Anh thích như vậy, vì chỉ có thế mới biểu đạt được tình yêu của anh.
Cố Tích Triều không nhìn anh, trong túi lấy ra một cái di động: “Của anh nè! Mẹ anh gọi, bảo anh về nhà ăn cơm.”
“Uhm, tự dưng hôm nay quên mất.” Thích Thiếu Thương vừa nói vừa mở cửa xe cho Cố Tích Triều ngồi vào, “Em nói với mẹ thế nào?”
“Nói anh đi họp. Anh nên về nhà đi, lần trước chuyện của anh còn chưa nói rõ ràng với mẹ anh mà.” Cố Tích Triều rầu rĩ nói.
“Uhm, để anh sắp xếp thời gian về nhà.” Thích Thiếu Thương nhìn kính chiếu hậu quay đầu xe, “Đưa điện thoại cho anh, để anh nói mẹ một tiếng, lát nữa anh về.”
“Uhm. Vậy anh chở em về ký túc xá trước đi.”
Dọc đường về hai người đều im lặng, Thích Thiếu Thương tập trung lái xe, Cố Tích Triều nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Thích Thiếu Thương chạy thẳng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-luyen-van-tieu/2207979/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.