Xuống tới dưới lầu, đèn đường có chút ảm đạm, xung quanh im ắng, giống như không có ai.
“Bác sĩ Phó?” Thích Thiếu Thương thử gọi một tiếng.
Bỗng nhiên, anh thấy cạnh cửa có một bóng đen, đợi đến khi nhìn rõ, tim như bị siết chặt.
Cố Tích Triều đang ngồi ở đó, cuộn tròn người ôm đầu gối.
Thích Thiếu Thương nghiêng ngả lảo đảo chạy đến, ôm cậu thật chặt, trong lòng hoảng loạn không nói nên lời. Anh cảm nhận được thân thể Cố Tích Triều lạnh như băng.
Cố Tích Triều đang lúc mơ màng, chỉ cảm thấy có một giọt nước nóng hổi rơi lên mặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng người trước mắt, ra vẻ thoải mái, khẽ nói: “Anh ở đâu vậy? Em rất nhớ anh.”
“Ngốc, sao người em lạnh thế này? Em chờ ở đây bao lâu rồi?”
“Không lâu. Em không sao.”
“Ngốc…” Thích Thiếu Thương rốt cuộc nhịn không được, khóc nức nở.
Cố Tích Triều ôm chặt anh, cười mạnh mẽ, nói: “Thật không có triển vọng. Đường đường là một đại nam nhân mà khóc, không thấy mắc cỡ sao?”
Thích Thiếu Thương buông cậu ra, lấy tay quệt nước mắt, cười toe toét: “Tiểu tử thối, dám chọc ghẹo anh.”
Cố Tích Triều cũng cười: “Không muốn cười đừng có cười, khó coi quá.”
Lời còn chưa dứt, Thích Thiếu Thương cả người bổ nhào về phía trước, hung hăng cắn môi cậu.
Hôn điên cuồng, đến không thể thở nổi.
Cuối cùng Cố Tích Triều đẩy Thích Thiếu Thương ra, thở dốc từng cơn.
Dưới ánh trăng, hình dáng cậu anh tuấn nhu hòa, giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-luyen-van-tieu/2207954/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.