Giản Minh ôm chăn nằm trên giường, tâm thần không yên mà chơi di động.
Mười giờ khuya, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng két một tiếng, Hạ Tiểu Sơn uống rượu với ba ở ban công xong cũng trở lại.
Mùi rượu trên người hắn nồng nặc, không biết đã bị ba hắn chuốc cho bao nhiêu. Đá dép lê qua một bên rồi lăn lên giường, từ sau lưng ôm lấy Giản Minh, dụi dụi như chó, khàn giọng nói với Giản Minh, “Ba tôi nói ổng tha thứ cho tôi.”
Giản Minh bị hắn đè phía dưới, rên được một tiếng, sau đó với tay lên sờ hắn.
“Ổng nói lúc bị té não ổng lỏng ra một chút, rộng hơn, nghĩ về thứ ổng muốn, đầu tiên là nghĩ đến tôi, nghiệp chướng đoạn tử tuyệt tôn…… Ba tôi nói chỉ cần tôi ngẫu nhiên trở về gặp ổng, ở bên ngoài làm cái gì, ổng cũng lười quản, ba tôi đã tha thứ cho tôi.”
Giản Minh nhẹ nhàng sờ lưng hắn, “Như vậy rất tốt.”
Hạ Tiểu Sơn ừm một tiếng, cúi đầu hôn, “Cám ơn anh theo tôi trở về.”
Giản Minh há miệng nghênh đón môi miệng nồng mùi rượu của hắn, hai người kề cận thân mật một hồi, Hạ Tiểu Sơn khàn khàn, “Ba tôi hỏi tôi về sau tính toán cái gì, vì sao lại là anh mà không phải Tần Lãng, còn hỏi tôi có phải muốn cùng anh qua một đời hay không.”
— lão đầu này! không phải nói “Lười quản” sao? Lười quản cái lông! Giản Minh oán thầm.
“Cậu nói như thế nào?”
Hạ Tiểu Sơn trầm mặc một lát, “…… Tôi chưa nói. Tôi không biết. Anh thì sao, anh biết không?”
Giản Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-ky-phuc-ky-ky/1333524/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.