Đèn đường ngược sáng, bóng của hắn kéo dài đến tận bước chân của cô. Hắn ngoảnh đầu, bước chậm hướng về phía cô, tiếng giày cộp cộp vang bên tai Khương Dao ngày càng lớn như một hồi chuông cảnh báo nguy hiểm.
Trong đầu Khương Dao hiện lên tia lo sợ, muốn chạy trốn khỏi tầm mắt của hắn. Nhưng chợt nghĩ lại, dù có chạy cũng không thể nào thoát được, nên cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, nhìn thân ảnh to lớn đang tiến gần về phía mình. Quý Tửu Lạc đứng trước mặt Khương Dao, cả cơ thể to lớn chặn hết mọi tia sáng, tạo thành một mảng đen tăm tối bao trùm cô gái nhỏ. Hắn nở nụ cười quỷ dị, kéo cô vào một con hẻm nhỏ tối tăm.
Hắn ép chặt cô lên tường rồi hôn ngấu nghiến. Cả người mệt mỏi, sức lực yếu đuối, Khương Dao chỉ biết đứng yên chịu trận. Sau một hồi triền miên quấn quýt trên môi của cô, giọng hắn lạnh tanh nói:
"Con mồi của ta, cô dám rời đi, dám không nghe lời ta. Cô đã quên mình là gì rồi sao? Chỉ là con mồi mà dám chống lại ta?"
"Tôi.." Khương Dao chưa kịp giải thích, hắn lại chiếm trọn chiếc môi nhỏ nhắn của cô, cắn mút, cánh tay ôm chặt như muốn khảm cô vào người hắn.
Khương Dao không thở nổi, đành đánh vào lưng hắn, nhưng với hắn, nó chẳng khác nào cô đang gãi ngứa. Đến một lúc sau, hắn luyến tiếc liếm một cái rồi mới rời chiếc môi đang sưng đỏ của cô. Khương Dao như lấy lại sự sống, thở hổn hển trong lòng hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-khe-uoc-voi-ac-quy/3628619/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.