" Đúng là một đám ngu ngốc. Ha....Cũng nên bắt đầu kế hoạch thôi nhỉ".
Cứ vậy mà Phúc Thiên cũng đã sống được ở đây 2 tháng, trong khoảng thời gian đó anh luôn phải sống sau lớp mặt nạ giả dối, anh tạo niềm tin cho tất cả mọi người trong nhà, trở thành một thanh niên lúc nào cũng hiểu chuyện, chăm chỉ học cách quản lý chuyện công ty nhưng đâu ai biết là sâu trong nội tâm hắn ta đang mưu tính chuyện gì.
Bởi vì anh chính là một học bá, luôn đứng nhất trong các cuộc thi ở trường nên chỉ cần giảng qua một lần thì anh đã nắm bắt được mọi thứ, khiến cho ông Lý nhìn vào mà ngỡ ngàng.
" Chú chỉ mới giảng qua một chút vậy mà con đã nhớ hể rồi, cứ như thế mà phát huy rồi con sẽ sớm quản lý được công ty thôi. Cha mẹ con ở trên thiên đường thấy con giỏi như vậy chắc họ sẽ tự hào lắm".
Ông Lý vừa vỗ vai anh vừa khen nhưng khi vừa nhắc tới hai từ cha mẹ anh liền khựng lại, lông mài thì giựt nhẹ. Ánh mắt anh lúc này trở nên nghiêm túc mà nhìn thẳng vào ông Lý.
" Phúc Thiên..., Phúc Thiên". Anh đang tập trung nhìn thì bị gọi hoàn hồn lại.
" Có chuyện gì vậy, con không sao chứ, con cảm thấy không khỏe trong người sao".
Anh liền thay đổi sắc mặt. " Dạ chắc tại dạo này con tập trung vào công việc quá nên hơi bị mỏi mắt".
" Nếu vậy thôi con về nhà nghỉ ngơi sớm đi, khi nào khỏe rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-khe-uoc-voi-ac-quy/3616056/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.