Sau khi hình ảnh hoàn chỉnh bong ra, Thâm Bạch kiên trì cùng người trong bức họa nhìn nhau ba phút, nhưng sau đó hắn cũng không thể kiên trì nổi nữa. 
Mồ hôi rơi xuống như mưa, Thâm Bạch lực kiệt quỳ gối trên thảm, hô hấp ồ ồ tựa như cái bễ, không bao lâu, mảnh đất dưới tấm thảm liền bị mồ hôi làm ướt một mảnh. 
Lâm Uyên vội vã một lần nữa đắp lên vải che, bảo trì hình dạng vừa nãy ở trên mặt đất thở hổn hển một hồi, Thâm Bạch mồ hôi trán tạm dừng, sau đó, hắn chậm rãi đứng lên. 
"Thật là lợi hại, quả thực giống như là dao nhỏ." Đứng lên hắn nói câu này đầu tiên. 
"Không, so dao nhỏ còn lợi hại hơn, phải nói như... Mặt tường dao nhỏ đầy đinh?" Đem tóc ẩm ướt mồ hôi vén về phía sau đầu, lộ ra cằm trơn bóng, Thâm Bạch nói với Lâm Uyên. 
Hắn lần nữa nhìn về phía Lâm Uyên, trên mặt vẫn tái nhợt lộ vẻ bất khả tư nghị: "A Uyên anh thực sự hoàn toàn không phản ứng sao? Bộ dáng này... Sẽ làm em nghĩ mình yếu bạo!" 
Quả thực "Hoàn toàn không có phản ứng" Lâm Uyên liền chăm chú suy tư một chút: "Đại khái là tôi rất trì độn? Bà ngoại bình thường nói lúc tôi lên cơn, cảm giác sẽ không nhạy, khi còn bé lần đầu tiên cầm dao làm cơm, tay đã bị cắt một lỗ hổng thật lớn, bởi vì vẫn không có chảy máu nên tôi vẫn không phát hiện, còn là cuối cùng máu bỗng nhiên phun ra ngoài, tôi mới phản ứng được mình hình như bị thương..." 
"Ngô... Nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-huyen-di-dien/587693/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.