Kỳ Ngôn vừa dứt lời, mấy người đang đeo còng điện tử liền thay đổi im lặng vốn có, ánh mắt nhìn cậu như loài rắn độc.
Một người còn phớt lờ việc mình đang bị trói, lao về hướng cậu như kền kền, hận không thể ăn thịt, loạng choạng hai bước liền khiến ghế ngã ra đất, phát ra tiếng "cạch" rất lớn.
Dù chật vật như thế ánh mắt vẫn dán chặt vào Kỳ Ngôn.
Cùng lúc, Lục Phong Hàn vững vàng kéo cậu vào lòng, dùng bàn tay chặn ánh mắt sát khí, nhỏ giọng an ủi: "Ngoan, đừng nhìn."
Giọng thì dịu dàng, ánh mắt lại sắc bén như mũi tên nhọn, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Biết là anh chỉ đang lo mình nhìn sẽ không quên, Kỳ Ngôn đứng yên, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Còn tên nội gián nằm trên đất đã bị lính đặc nhiệm giữ lại, cũng có thêm không ít quân Viễn Chinh tự phát đứng quanh, ngầm bảo vệ Kỳ Ngôn.
Chờ mọi việc bình tĩnh lại, Kỳ Ngôn liền an ủi Lục Phong Hàn đang tức giận: "Tướng quân, em không sợ. Em biết có rất nhiều người muốn giết mình, cũng biết quân Phản Loạn hận em tận xương tủy, nhưng em biết mình đang làm gì, cũng xác định việc mình phải làm."
Ánh sáng trong mắt kiên định, lời nói không chút do dự và hoảng hốt.
Trong mắt quân Phản Loạn tất nhiên cậu là kẻ địch, là sự uy hiếp, là kẻ đáng chết.
Thì thế nào?
Lục Phong Hàn nắm tay cậu, giọng nói khiến người ta cảm giác an tâm: "Bọn họ muốn giết em vì em bảo vệ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-ai-muoi/3634355/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.