Chương trước
Chương sau
Lúc Kỳ Ngôn ăn xong, hai người đi đường vòng, trước đến phòng vẽ bản đồ sao của Bộ kĩ thuật.

Sau khi phát hiện tinh vực mới, nơi này liền vẽ bản đồ. Các chi tiết bao gồm thông tin môi trường, tọa độ, đường kính và loại cụ thể của từng hành tinh, đặt tên cho các hành tinh, vành đai tiểu hành tinh,...

Tuy nhiên, vì đã từng có người đặt chân đến tinh vực này, nên sẽ dùng những tên người đó đã đặt.

"... Vành đai tiểu hành tinh xuất hiện gần lối ra lỗ sâu gọi là "Vành đai Venus", bên trong đầy bụi và mảnh vụn, nhìn từ xa như hoàng hôn."

"... Hành tinh này được đặt tên là Liệt Khuyết, nghĩ là tia sét, vì hành tinh được cấu thành bởi nham thạch và có trọng lực rất mạnh, tầng khí quyển rất dày. Mỗi giờ có hàng chục nghìn tia sét rơi xuống mặt đất."

Khi Kỳ Ngôn làm xong cũng đã qua nửa tiếng, Lục Phong Hàn dựa lưng vào tường, thỉnh thoảng cúi đầu xử lí vài văn kiện, thỉnh thoảng vẫn chăm chú nhìn Kỳ Ngôn.

Không ít người trong phòng vẽ bản đồ nháy mắt với nhau – tổng chỉ huy sao vậy? Theo dõi như thể sợ người ta chạy mất á.

Có người còn lặng lẽ viết lên màn hình ảo: "Thông cảm thanh niên 29 tuổi lần đầu biết tình yêu là gì đê."

Họ chợt nhớ bản thân còn chưa biết tình đầu là gì... ờm.

Sau khi rời phòng, Lục Phong Hàn vừa giúp Kỳ Ngôn chỉnh lại chiếc nơ lỏng lẻo trên cổ tay vừa suy nghĩ về những cái tên mà cậu nêu lên lúc nãy: "Tháp Trắng thu thập tất cả thông tin của từng người tham dự "Đại hàng hải"?"

Kỳ Ngôn gật đầu: "Ừm, Tháp Trắng lưu trữ tất cả, dữ liệu họ gửi về sau khi rời Trái Đất đều được ghi lại."

Lục Phong Hàn thuận thế nắm tay cậu: "Nếu không thể quay lại?"

"Nếu không có thêm tin tức gì, Tháp Trắng sẽ ghi là "Chưa về"."

Là "chưa về", không phải "đã chết".

Dường như những con người nhỏ bé đó chỉ đang ở trên một con tàu đơn giản, du hành giữa vô vàn vì sao hòng tìm kiếm hy vọng, họ vẫn đang lang thang ở một góc nào đó trong biển trời mênh mông, chưa thể về nhà đúng hẹn.

Kỳ Ngôn nhớ đến những gương mặt tươi cười trên cơ sở dữ liệu, cả nam cả nữ với đủ độ tuổi, đủ màu da.

Dù đã 200 năm trôi qua, nhưng họ "không hề bị lãng quên".

Bộ kĩ thuật.

Fantov thường xuyên kiểm tra thời gian, trên cổ có một lớp mồ hôi lạnh.

Có người chú ý đến việc này, thấy màn hình ảo trước mặt ông ta đã lâu chưa đổi, quan tâm hỏi: "Có vấn đề gì không giải quyết được à? Nhìn ông có chút lo lắng, không sao đâu, làm không được thì thôi, nhìn sếp hung dữ vậy chứ ổng không có chửi đâu. Nào tôi làm xong thì làm tiếp ông."

Fantov lau bàn tay vào quần, trong lòng tức giận vì đối phương coi thường mình, ngoài mặt thì cố mỉm cười: "Không, không sao, chuyện nhỏ thôi, tôi tự làm được."

Chờ đến lúc, Fantov tránh mọi người, nhanh chóng rời khỏi Bộ kĩ thuật, đi thẳng về phía đuôi tàu chỉ huy.

Nơi đó có khoang thoát hiểm, ông ta đã có quyền sử dụng, chờ "bài" ở các nơi được kích nổ ông ta có thể lập tức khởi động khoang, rời khỏi tàu.

Vạn vô thất nhất.

Đến lúc đó, dù là Y, tổng chỉ huy, Lorentz, Diệp Bùi, người của Bộ kĩ thuật... một giây hóa tro hết!

Trong mắt Fantov lóe lên hưng phấn, ông ta cảm thấy mình thật cao siêu, tựa như toàn bộ quân Viễn Chinh bị ông ta nắm trong lòng bàn tay, ông ta vừa đi vừa làm khẩu hình: Bang – tiếng tàu chỉ huy nổ tung.

Ánh mắt tràn ngập điên cuồng, dữ tợn.

Khi đến gần nơi chứa khoang thoát hiểm, Fantov lắc thiết bị lưu trữ, gửi tin nhắn cho người liên lạc: "Tôi đã đến điểm hẹn."

Ông ta chờ một chút nhưng không nhận được hồi âm.

Tim đập mạnh, Fantov cảm giác nhưng mình đang đạp trên bông.

Hít một hơi thật sâu, Fantov không ngừng ám chỉ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với mình. Hành động của họ rất bí mật, đến nay cũng không bị ai để ý, không ai trong quân Viễn Chinh biết được quân Phản Loạn đang tiếp cận rất gần rồi.

Đúng lúc này, âm thanh liên lạc vang lên.

Bước chân Fantov khựng lại, nhịp tim đột nhiên tăng tốc...

Bộ kĩ thuật có kênh liên lạc riêng, còn kênh nối toàn tàu hầu như chỉ dùng khi có chiến.

Chẳng lẽ quân Phản Loạn mai phục bị phát hiện?

Trong khi ông ta đang suy nghĩ thì một giọng nói vang lên bên tai: "Trong 15 phút nữa, nội gián sẽ bị thẩm vấn công khai, nhân viên không trực được mời đến cầu tàu A1-7-24. Nhắc lại, 15 phút nữa...."

Nội gián bị bắt?

Nhìn lại tin nhắn chưa được hồi âm, sắt mặt Fantov tái nhợt.

Hiện tại vẫn chưa có ai bắt ông ta, phải chăng... ông vẫn chưa bị phát hiện?

Trên cầu, Mai Tiệp Lâm ngáp dài, khóe mắt tối sầm, thấy Kỳ Ngôn đang nhìn chằm chằm vết thương mình, cô liền chạm vào: "Có gel trị, chỉ huy không hề cắt xén vật tư, chỉ là tôi muốn nó ở trên mặt thêm hai ngày thôi."

Lời tiếp theo lại ấp úng, khó nói.

Lục Phong Hàn thay cô giải thích: "Cô ấy sơ suất, bị Duy Nhân đấm xuống đất."

Mai Tiệp Lâm trừng mắt không phục, muốn phản kháng nhưng không có kết quả, đành cắn răng quay lưng đi, cảm thấy mặt mũi bị xé thành từng mảnh.

Dù quay rồi mà miệng cô vẫn không thể yên: "Lần này cọc ngầm đều bị diệt hết hả Long Tịch Vân?"

Với tư cách là người đứng đầu lực lượng đặc nhiệm, Long Tịch Vân tham gia cả ngoại lẫn nội chiến, khi không nói chuyện cộng thêm vết sẹo trên mắt khiến anh có vẻ hung ác, nhạt nhẽo nói: "Còn thiếu một cái."

Mai Tiệp Lâm vội quay lại: "Còn một? Sao không bắt luôn?"

Long Tịch Vân: "Không gấp, đang trên đường tới."

Mấy lời này khiến Mai Tiệp Lâm nhức đầu – cọc ngầm giờ tự giác thế, tự đến mà không cần đi bắt luôn?

Khi Fantov đến thì đã có rất nhiều người tụ tập, trên không trung còn có một thiết bị quay chụp treo lơ lửng, hiển nhiên là tất cả mọi người trong quân Viễn Chinh đều sẽ nhìn thấy.

Có năm người bị còng điện tử, nhìn kĩ thì phát hiện người tiếp xúc với ông ta cũng ở trong đó.

Đối phương ngồi trên ghế kim loại, cúi đầu, không thấy rõ biểu tình.

Giờ khắc này, mồ hôi trên lòng bàn tay như trộn lẫn băng tuyết, lạnh đến mức Fantov điên cuồng nghĩ xem mình có lộ sơ hở gì không, lời bàn tán ồn ào xung quanh, lời khai chi tiết của 5 người kia dường như đĩa quay thật lớn... âm thanh lọt vào tai ông ta trở nên rời rạc, không rõ ngữ nghĩa.

Cho đến khi Long Tịch Vân nhắc tới "bài" của quân Phản Loạn và những mảnh kim loại trong phòng thiết bị.

Cho đến khi xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Cho đến khi tên ông ta bị gọi lên, bị ánh mắt của mọi người đều tập trung vào.

Lúc này, Fantov đột nhiên chụm các ngón tay lại, móng tay cắm vào da thịt, tự nhủ phải bình tĩnh lại: "Sao?... "Bài" gì cơ? Đúng là tôi đã đến phòng thiết bị một lần, nhưng đó là nhiệm vụ hằng ngày của Bộ kĩ thuật, đến lượt thì đi."

Lại chuyển sự chú ý về phía Diệp Bùi: "Hơn nữa tôi không đi một mình, lúc đó có cả Diệp Bùi!"

Dù Diệp Bùi rất không thích hành vi của Fantov, nhưng cũng không nhân cơ hội vu khống, chỉ nói sự thất: "Đúng là tôi đã cùng ông ta đi kiểm tra thiết bị, lúc đó tôi cũng không chú ý ông ta có làm gì không."

Fantov vội vàng nói tiếp: "Đúng, cô ấy cũng ở đó! Sao mấy người không nghi cô ta hả?"

Diệp Bùi nhìn ông ta, giải thích: "Tôi đã giải trừ nghi ngờ."

Không rõ làm cách nào mà cô xóa nghi ngờ, nhưng Fantov cũng chẳng có nhiều thời gian quan tâm, điều quan trọng nhất bây giờ là phải cứu bản thân.

Lúc vào phòng chỉ có ông ta và Diệp Bùi, không phải Diệp Bùi thì chính là mình!

Tội danh này nhất định không nhận, một khi nhận là xong đời.

Ánh mắt ông ta nhìn vào năm người đang mang còng, lại lơ đãng nhìn Long Tịch Vân, đột nhiên một người lọt vào mắt, Fantov hít sâu, hai mắt sáng lên, giọng điệu dồn dập: "Tôi biết có một người cũng có hiềm nghi! Hiềm nghi còn lớn hơn tôi!"

Long Tịch Vân không có vẻ gì là mất kiên nhẫn: "Nói."

"Nó!" – Fantov chỉ thẳng vào Kỳ Ngôn đứng cạnh Lục Phong Hàn: "Là nó! Không ai được phép tùy ý đến gần phòng thiết bị, nhưng mỗi lần tôi đi ngang đều thấy nó ở đó! Không tin các người có thể kiểm tra giám sát, lời tôi nói đều là thật!"

Ông ta dùng sức nuốt khan, như đang ôm lấy phao cứu sinh: "Nếu không có ý đồ gì làm sao mà nó phải đến gần phòng thiết bị? Nhất định trong lòng có quỷ!"

Người Bộ kĩ thuật đứng chung quanh im lặng.

Kỳ - mặc áo sơ mi – Ngôn lạnh lùng nhìn ông.

Fantov thở hổn hển, thầm nghĩ, đúng là vẫn có người nghi ngờ cậu ta giống mình, cậu ta ỷ bản thân có chỗ dựa liền làm bộ làm tịch.

Ông ta lập tức thừa thắng xông lên: "Kỳ Ngôn là "cố vấn tập sự" – dựa vào mối quan hệ bản thân với tổng chỉ huy thường xuyên ra vẻ với người của Bộ kĩ thuật. Cái loại dựa vào mặt vì sao mà giải được chiêu số của quân Phản Loạn? Mấy người không hề nghi ngờ à?"

Ông ta thay đổi giọng điệu, không nói thẳng kết luận mà dẫn hướng nghi ngờ: "Có khi đây chỉ là một tuồng kịch do nó tự diễn! Quân Phản Loạn vẽ lỗ hổng cho nó phá giải, để nó đoạt tín nhiệm của ta? Có khả năng này chứ?"

Đầu óc Fantov trở nên rõ ràng.

Ông ta hiểu bản thân không thể bị điều tra, tỷ lệ rửa sạch hiềm nghi cũng không lớn, nhưng nếu đem Kỳ Ngôn lôi xuống nước thì có thể kéo dài thời gian.

Chỉ cần tổng chỉ huy Lục Phong Hàn vừa bận tâm lòng quân, vừa lo cho người tình mà không thể định tội... ông ta liền có khả năng...

Chờ quân Phản Loạn đến, chả biết ai chết đâu!

Nghĩ đến gì đó, hai mắt Fantov sáng lên, nói nhanh hơn: "Còn nữa! Tại sao lúc đó Kỳ Ngôn dùng siêu máy tính? Chúng ta đều biết có vô số thông tin mật trong Nam Đẩu, gồm cả nhảy cơ động, gồm cả "Thận Lâu"! Nó nhất định có mục đích! Đúng, không chừng trước đó nó đã liên hợp với quân Phản Loạn, mặt ngoài là bẻ khóa kẻ thủ, thực ra đã chôn dữ liệu đen vào Nam Đẩu, còn cướp tin mật! Còn cả Diệp Bùi – người cùng tôi đến phòng thiết bị - cũng là bạn của Kỳ Ngôn, họ còn có quan hệ tốt!"

Long Tịch Vân không nói gì.

Fantov thở phì phò, ngực phập phồng, ông ta nhìn Long Tịch Vân, rồi nhìn Kỳ Ngôn không chút dao động, dường như trong mắt cậu ông ta chỉ là một tên hề.

Loại cảm giác này khiến ông ta rất khó chịu, nén giận mà nói chậm: "Tôi đến từ Odin, trên tàu chỉ huy không ai chống lưng, muốn đổ tội lên đầu tôi à? Kỳ Ngôn dựa vào cái mặt với mối quan hệ không đơn giản với tổng chỉ huy nên cùng bạn học Diệp Bùi không dính hiềm nghi, một chút tội danh cũng không có?"

Ông cười khẩy: "Hay, quá hay, quân Viễn Chinh thì ra cũng chỉ là một nhóm nhìn ngoài thì nghiêm chỉnh bên trong đã hủ bại!"

Giọng nói tràn ngập phẫn nộ và thất vọng, mắt cũng đỏ lên.

Tình ý chân thành.

Chỉ kém là chỉ thẳng vào mũi Lục Phong Hàn mắng anh bao che người tình, che giấu chân tướng, tìm người thế tội, lấy công làm tư, phụ lòng Liên Minh.

Lúc này, có người của Bộ kĩ thuật mở miệng: "Chỉ là... theo lời khai của nội gián, sỡ dĩ lần này chúng dùng mọi giá cho nổ tung tàu chỉ huy là vì muốn giết Y thần, nhưng chỉ biết Y ở trên tàu chứ ko biết là ai. Mục tiêu của chúng là diệt Y."

Đương nhiên Fantov biết, cảm xúc trên mặt càng lúc càng giận: "Muốn giết Y thần không phải càng ghê tởm hơn à?" Ông hít sâu, trầm giọng: "Nói đến việc này thì cần điều tra kĩ hơn!"

Ông nhìn Kỳ Ngôn, che giấu vẻ đắc ý.

"Ông nói đúng, nói đến Y thì cần điều tra kĩ." Lục Phong Hàn chậm rãi lập lại: "Nhưng trước hết tôi phải cho ông biết, tin "quân Phản Loạn đã làm chủ công nghệ tàng hình mới, đại quân đang đến gần" là giả."

Đầu óc Fantov trống rỗng: "Cái, cái gì?"

Mai Tiệp Lâm cười nhạo: "Quân Phản Loạn cũng chỉ còn lại vài cái tên. Quân đoàn 3 và quân đoàn 6 đang cố bảo vệ Thần đình và trí giả, mấy kẻ tàn binh thì trốn kĩ không dám ló đầu, chỗ nào mà có đại quân tiếp cận? Ông hóa phép ra hả?"

Fantov vô thức lùi lại nửa bước, hướng mắt hoảng sợ về phía người đàn ông đeo còng điện tử, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Nếu tất cả đều là giả...

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, nhất định là đang cố ý làm ông rối! Quân Phản Loạn hùng mạnh như vậy làm sao mà chỉ còn lại tàng quân?

Dã tâm của mình, tương lai mình...

Kỳ Ngôn, người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng: "Lời ông nói tuy hợp lí nhưng logic không thành lập."

Ngón tay Fantov run rẩy, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn cậu.

Giọng Kỳ Ngôn lạnh lùng, bình tĩnh.

"Bởi vì tôi là Y." 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.