Kênh liên lạc của mấy đội trưởng tạm thời im lặng.
Đến khi Đỗ Thượng mở lời: "Khó trách, khó trách!"
Long Tịch Vân cũng nói: "Khó trách."
Duy Nhân có chút không hiểu ra sao, trong lòng trồi lên suy đoán không dám xác định: "Khó trách cái gì?"
Ngữ khí anh ta cẩn thận, như sợ phá mộng đẹp: "Đúng rồi, động tác chỉ huy sai sai sao á.... không phải mỗi tôi nghĩ thế chứ?"
Đỗ Thượng ý vị thâm trường: "Như ông nghĩ."
Không mù đều thấy rõ, chỉ huy ôm Kỳ Ngôn, hận không thể đem người dán lên mình, chỉ đánh có một trận mà bày ra cái vẻ mềm mại không xương, chói mắt quá!
Duy Nhân như bị gõ tỉnh, nói to: "Cơ mà... cơ mà... tiền lương ba năm của tôi đi đánh cược hết á! Đường làm giàu của tôi xong rồi?"
Mai Tiệp Lâm đang lặng lẽ ngồi nghe, sảng khoái trong lòng – hê hê đường làm giàu của ông toi rồi, thành đá kê chân của tôi rồi!
Ây da, đại ân không biết làm sao cảm tạ.
Sau khi hỗn loạn, Duy Nhân vẫn không tin: "Kỳ Ngôn coi trọng chỉ huy điểm nào vậy? Dù ngài ấy là chỉ huy, nhưng, nhưng lại có người tình nguyện yêu đương với ổng! Không phải cần phương pháp, cần biết dỗ người, cần lãng mạn mới có người yêu hả?"
Về phần Lục Phong Hàn, khi không có chiến tranh đều chôn mình trong phòng huấn luyện, phòng chỉ huy, không có việc tuyệt đối không rời tàu nửa bước. Lãng mạn? Người thà nhai ống dinh dưỡng chứ không thèm đi hâm nỗi một hột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-ai-muoi/3544264/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.