Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Kỳ Ngôn trên tàu chỉ huy rất có quy luật, thường là 8 – 9 giờ thức dậy, cùng Lục Phong Hàn ăn sáng, sau đó thì anh ở đâu cậu ở đó, tối thì về ngủ.
Không quá mấy ngày thì cậu đã có thể tùy lúc tùy nơi mà mở màn hình ảo ra xem tư liệu, ghi chép hay thuận tay chỉnh sửa vài lỗ hổng hệ thống nào đó. Chỉ là thói quen này khiến cậu có khi đi đường không chú tâm, hay đâm vào sau lưng Lục Phong Hàn.
Lại đụng tiếp một lần, cái mũi bị đụng đau khiến cậu rơi nước mắt sinh lí.
Lục Phong Hàn bất đắc dĩ: "Lại anh xem nào, xem Ngôn Ngôn của chúng ta có bị bẹp mũi không?"
Vừa nói vừa nâng cằm cậu lên, rũ mắt ngó chiếc mũi đỏ.
Hu hu, đáng thương.
Nghe người nào đó dỗ, Kỳ Ngôn nghẹn giọng: "Em không phải bé con."
Lục Phong Hàn nhướng mày: "Đúng vậy, là bé lớn đi đường còn đụng mũi."
Âm cuối có ý cười rõ ràng.
Mai Tiệp Lâm đang hấp tấp chạy về phía phòng chỉ huy, không nghĩ là nửa đường đã gặp, còn nghe mấy câu của chỉ huy, ghét tới nổi phải bóp mũi xoay hướng khác hít không khí trong lành.
Lục Phong Hàn thấy động tác khoa trương của cô nàng, điểm danh: "Mai Tiệp Lâm."
Gót chân cô nàng khép vào, chào Lục Phong Hàn: "Chỉ huy!" Vừa buông tay lại ngó thấy mấy cái dấu vết kì lạ trên cổ Kỳ Ngôn.
Cô thấy cái gì vậy cà?
Không giống đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-ai-muoi/3544263/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.