Kỷ Đào không có ở đây, Tưởng Minh Vũ cũng không ngồi chỗ này, chỉ lấy sổ ghi chép của Kỷ Đào bày ra bàn, ý bảo nơi này có người.
Một âm thanh giòn tan, cây bút của Kỷ Đào bỗng lăn xuống dưới chỗ ngồi, hắn cong lưng cúi xuống nhặt, lúc đứng dậy bỗng nhận ra một vệt khác thường.
Trên miếng lót ghế màu lam đậm dính một vết ố nhỏ to bằng móng tay, không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện, trông giống như một vết mực đen dây lên, đường viền vết ố mờ nhạt pha lẫn với màu sắc vốn có của tấm đệm, tạo ra một màu nâu đỏ như màu gỉ đồng.
Yan: Thám tử Tưởng đến đây:)))
Ma xui quỷ khiến, hắn lấy ngón tay thử chạm vào một chút, kết cấu ẩm đặc, rất nhanh đã dính khô lên đầu ngón tay, để lại một vết gỉ sét tanh nồng thô ráp. Là máu.
Tất cả các manh mối hỗn loạn, các dấu vết để lại từ trong lời nói và hành động của Kỷ Đào trộn lẫn vào nhau, tất cả đều chỉ về một đáp án trong tiềm thức của Tưởng Minh Vũ. Hắn như vừa giải được một câu đố đã quấy nhiễu hắn bấy lâu nay, hưng phấn đến mỗi ngón tay đều run lên bần bật, hắn đứng bật dậy, lại không quên cởi áo khoác đồng phục ra phủ lên tấm đệm đã bị dính dơ, xoay người đuổi theo hướng đi của Kỷ Đào.
Kỷ Đào đứng ở cửa hội trường hít sâu, bụng dưới đau đớn nặng trĩu làm cho cậu không thể nào chạy nhanh hơn được.
Vừa rồi ở cạnh Tưởng Minh Vũ, cỗ cảm giác tê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-dao/1037997/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.