Chương trước
Chương sau
Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua mà Thiên Tinh Nhã vẫn như cũ không hề có ý định hợp tác khiến Kiếm Thánh gấp như kiến bò trên chảo nóng.

Nghĩ đến tâm huyết cả cuộc đời mình vất vả lắm mới có được, lại nhớ đến kẻ đánh lén mình năm xưa càng khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sau cùng như hạ được quyết tâm, Kiếm Thánh hướng Thiên Tinh Nhã chắp tay, nhẹ nhàng một cái cúi người hết sức thành khẩn van nài:

“Tiểu bối, cầu ngươi giúp giúp lão phu, lão phu cả một đời chỉ có duy nhất một tâm nguyện mà đến lúc ngã xuống vẫn chưa thể hoàn thành”.

"Là gì vậy ".

Lần đầu tiên thấy Thiên Tinh Nhã lộ ra thần sắc nghiêm túc làm Kiếm thánh mừng đến rơi lệ, bởi hắn biết bản thân có hy vọng rồi.

Chỉnh trang lại một phen chính mình, Kiếm thánh trịnh trọng nói.

"Lão phu thời còn trẻ thiên phú có thể nói là phế vật trong phế vật, kinh mạch bị phế, hồn linh tàn thứ phẩm, hồn lực yếu nhược đã định sẵn là một phế nhân đi đến đâu cũng bị người chế nhạo. Gia tộc vứt bỏ ta, vị hôn thê từ hôn ta, bằng hữu xa lánh ta, vốn tưởng rằng cuộc sống của ta cứ như thế trôi qua hết nửa quãng đời nhưng một ngày kia lão phu tình cờ rơi xuống một vách núi không chết ngược lại nhặt được một cái cơ duyên giúp lão phu thay đổi số mạng ".

"Cơ duyên kia chính là thanh kiếm đang bị phong ấn đó nhỉ ".

Nhìn bảo khí theo mình thời gian dài kia, Kiếm thánh gật đầu coi như thừa nhận câu trả lời của nàng là chính xác.

"Này kiếm chính là tàn niệm của các bậc tu giả khắp nơi trên đại lục quy tụ lại dưỡng thành hồn kiếm, thân kiếm là từ xương cốt máu thịt hàng vạn yêu thú tạo nên vì thế khí tức trên bảo kiếm tồn tại một loại sát ý đáng sợ khiến người đến gần đều có thể tẩu hỏa nhập ma. Ngay cả lão phu thời kỳ toàn thịnh nhất cũng không thể áp chế nó, chỉ có thể đem máu thịt của mình không ngừng nuôi dưỡng nó để nó hài lòng mà cho lão phu mượn sức mạnh tà ác kia ".



Nhất thời nói hăng say quá làm Kiếm thánh quên mất có những lời là không nên nói ra.

Cười gượng hai tiếng, Kiếm thánh làm như chưa từng có chuyện gì mà hỏi.

“Ngươi nghe đến đây hẳn phần nào hiểu được uy năng của bảo kiếm rồi chứ, mục đích truyền thừa đều tập trung vì thanh kiếm kia nên ta mới nói với tu vi của ngươi thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ”.

Hơi do dự giây lát Thiên Tinh Nhã hỏi lại:

“Vậy nếu ta trực tiếp tiếp nhận truyền thừa thì cũng giống như ngươi chịu sự khống chế của thanh bảo kiếm kia sao”.

"Đó là chuyện đương nhiên, cho dù ngươi tham gia thử thách thì cũng chẳng thể thay đổi được gì, thanh kiếm này đã hút hồn lực của tu sĩ trên cả đại lục này suốt vạn năm, là vạn năm đó ngươi có biết không. Ngươi cho rằng dựa vào chút hồn lực yếu ớt kia của ngươi có thể làm gì nó chứ, đến nhét kẽ răng nó cũng chẳng vừa nữa là ".

Trầm mặc, không khí đột nhiên rơi vào tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Ách, ta không phải là coi thường ngươi, ta chỉ lo lắng rằng ngươi đánh không lại thanh kiếm kia mà bỏ mạng vô ích”.

“Ta biết”. Nhẹ nhàng phất phất tay như không hề có chuyện gì, Thiên Tinh Nhã thần sắc trên mặt có chút nghiêm trọng nói.

“So hồn lực ta đích thị không phải thanh kiếm kia đối thủ, vậy nếu so hồn linh đâu”.



Kiếm thánh ngơ ngác hồi lâu chưa thể thanh tỉnh ngay được, đến khi tỉnh táo lại thì hắn càng khó tin mà trừng mắt nhìn Thiên Tinh Nhã.

Đừng nói với hắn nàng ta định dùng hồn linh giao thủ với hồn kiếm được nuôi dưỡng bởi tàn hồn của hàng vạn tu sĩ trên khắp thế gian này đấy nhé, nếu là thật thì nàng ta lấy tự tin ở đâu ra vậy, theo hắn thấy thì mấy ngàn năm nay tu sĩ sở hữu hồn linh ở cấp thiên cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cấp thiên thì hình như chỉ có duy nhất lão ngoan đồng kia đi, còn cấp thần thì đến nay vẫn chỉ là một khái niệm.

Vậy mà nữ oa trước mắt này lại muốn dùng hồn linh không rõ được nổi tiên phẩm hay không đi giao tranh với hồn kiếm cấp bậc còn cao hơn thần phẩm chút ít, nàng ta như vậy là tìm chết tiết tấu chứ còn gì nữa.

“Ta nói này tiểu tổ tông, ngươi đừng hù dọa lão phu có được không, hồn kiếm kia còn nằm trên hồn linh cấp thần phẩm đấy, cứ cho hồn linh của ngươi là vạn năm nay mới xuất hiện một cái đạt đến thần phẩm thì ngươi cũng không phải đối thủ hồn kiếm kia được đâu, ngươi tin lão phu đi.”

Tà cười một cái Thiên Tinh Nhã như có như không đáp lại.

“Ai nói hồn linh của ta chỉ ở thần phẩm”.

"Ngươi nói cái gì, lão phu không nghe rõ ". Kiếm thánh ngoáy ngoáy lỗ tai tựa như không tin vào những lời mình vừa nghe thấy, không chỉ ở thần phẩm là có ý gì, hồn linh của tu sĩ cao nhất không phải là thần phẩm sao, chẳng lẽ hắn chết lâu quá nên ký ức bị xáo trộn.

"Được rồi đừng làm chậm trễ thời gian thêm nữa, mặc dù ta chỉ nắm ba mươi phần trăm thắng lợi nhưng cho dù chỉ có mười phần trăm ta cũng muốn liều một phen, cam chịu bị kẻ khác khống chế không phải tác phong của ta, dù cho kẻ đó có ban cho ta sức mạnh lớn đến đâu mà mất đi chính bản thân mình thì ta đều không cần ".

Hết sức dứt khoát khiến ở bên một Kiếm thánh sớm đã ngây người.

Quả thật không ít lần hắn dự tính đem bảo kiếm vứt bỏ nhưng cuối cùng bởi sự cám dỗ của sức mạnh mà hắn càng ngày càng rơi vào vực sâu vô tận không cách nào thoát ra khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.