Lạc Hiên Lâm khóe miệng mỉm cười, ánh mắt đảo qua sắc mặt của mọi người, lạnh giọng nói:
"Vì sao lại chữa trị cho hắn? Đáp án rất đơn giản, bởi vì hắn cống hiến lớn nhất trong đội ngũ! Người có cống hiến lớn, tự nhiên có thể được trị liệu!"
Nhiễm Bạch hững hờ liếc Lạc Hiên Lâm một chút, mặt mày có chút phiêu.
Còn coi là một người có tâm kế, chỉ tiếc là nếu đặt loại năng lực này ở trong Huyết tộc, chỉ sợ sớm đã bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
Lời nói này, giống như là ngươi có cống hiến lớn nhất với đội ngũ, liền có thể đạt được một lần chữa trị cũng chính là cơ hội bảo mệnh.
Bởi như vậy, người kia sẽ nhiệt tình tình hơn đối với đội ngũ mấy phần.
Không phải trực tiếp để cô đi chữa trị. Mà là lễ phép hỏi thăm một lần.
Bởi vì loại tình huống này chỉ cần ngươi không muốn thoát ly đội ngũ thì không thể từ chối, nếu không sẽ dấn đến mọi người phẫn nộ. Hỏi thăm một lần, lộ ra không phải bức ép cường thế, mà sẽ cho người một loại hảo cảm.
Chỉ tiếc, Nhiễm Bạch đối với những tính toán thẳng thẳng cong cong này trong lòng Lạc Hiên Lâm không có chút hứng thú nào, chẳng qua là làm nhiệm vụ thôi.
Làm nhiệm vụ bằng toàn tâm toàn ý, hehe.
Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần bốn mắt nhìn nhau, một người cười ngọt ngào chân thực, một người cười xa cách nho nhã.
Đều là, một lớp nguỵ trang bên ngoài hắc ám.
Mặc Thần chớp chớp đuôi mắt, yêu nghiệt mười phần.
Tiểu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438619/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.