Nhiễm Bạch về đến phòng, dựa vào ghế, một tay chống cằm. Trong tay Ngô mẫu cầm chính là một loại độc dược mạn tính. Hẳn là có người cho bà ta. Nếu không thì một bảo mẫu làm sao có thể có lá gan này? Nghĩ đến kịch bản Tô cha Tô mẹ chết, Hứa Khả Khả bị hãm hại mưu sát, Nhiễm Bạch khóe miệng cong cong. Là ai làm? Trong đầu Nhiễm Bạch đã có kết quả. Mà đổi thành một bên, nhóm sát thủ sáu người ngồi trên xe nói nhỏ: "Chúng ta sẽ không thật lên trên Tô Dạ Hiên chứ." Mà người đã tự mình cảm thụ qua sự đau đớn khắc cốt minh tâm, nói: "Bịt miệng lại, nhắm mắt lại, đàn ông hay phụ nữ thì cũng như nhau thôi!" (Na: ta cười hahaha...) Nghe được giọng điệu hung hãn, một người khác nhếch miệng: "Vậy thì một mình mày lên đi?" Nam tử nghiêng mặt liếc người kia một chút: "Ha ha, nghĩ hay lắm." Trong đó người nhiều tuổi nhất cũng ổn trọng nhất nói: "Hiện tại chúng ta nhất định phải trung thành với Tô tiểu thư, cho nên, chúng ta cần phải cho Tô tiểu thư nhìn thấy giá trị của chúng ta, lời cô ấy nói, chúng ta nhất định phải hoàn thành!" Những người khác nghe người này nói xong, cũng không phản bác. Dù sao thì đó là sự thật, cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất. "Tra được vị trí của Tô Dạ Hiên chưa?" Người ngồi ở ghế phụ, tay cầm laptop, nhìn xem từng dãy code trong máy tính, nhếch miệng lên tươi cười. "Chúng ta có vận khí tốt, hiện tại Tô Dạ Hiên không ở Tô Gia. Mà ở khác sạn Hoa Đức, hiện tại đi qua đấy." Sáu người thuận lợi ngừng xe trong một cái hẻm chật hẹp, nương tựa theo bản lĩnh thần không biết quỷ không hay của sát thủ mà né qua tất cả camera. Đi vào khách sạn Tô Dạ Hiên đang ở. Tô Dạ Hiên quấn áo choàng tắm, trong tay bưng một ly rượu đỏ, dựa lưng ở trên ghế sa lon. Không có chút nào phát giác được nguy hiểm đang tiến đến. Sáu người lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Tô Dạ Hiên, cực kỳ có ăn ý cho đối phương một ánh mắt, trong đó một người trực tiếp dùng khăn mặt chụp thuốc mê che miệng mũi Tô Dạ Hiên. Tô Dạ Hiên phát giác được nguy hiểm thì đã muộn, thuốc mê đã hít vào trong bụng, còn chưa kịp giãy dụa mấy lần đã hôn mê bất tỉnh. Nhìn thấy Tô Dạ Hiên té xỉu xuống đất, sáu người đưa mắt nhìn nhau. Mơ hồ có thể nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt đối phương. Trong đó một người liếc mắt, phóng khoáng đi lên trước, một tay xé mở áo choàng tắm trên người Tô Dạ Hiên. "Lằng nhà lằng nhằng cái gì, sớm xong việc sớm chạy trốn." Những người khác cũng cảm thấy có đạo lý, nhẹ gật đầu. Một cái khách sạn khác. Mấy người đàn ông cùng một chỗ quấn lấy nhau, bên dưới là máu me đầm đìa, vang lên nồng thở dốc nồng đậm, mùi xạ hương tràn ngập. Mấy giờ sau, sáu người đàn ông lưu loát mặc quần áo, trực tiếp để lại cho Tô Dạ Hiên một tờ giấy: "Tô Dạ Hiên, anh trai thân yêu, chúc anh vui sướng." Sau đó lặng yên không một tiếng động rời khỏi hiện trường. Lúc Tô Dạ Hiên lần nữa tỉnh lại, chỉ cảm thấy phía dưới của mình một trận đau đớn. Cúi đầu nhìn, sắc mặt trắng bệch. Nhìn thấy bết tích xanh xanh tím tím trên người mình, Tô Dạ Hiên trực tiếp chạy vào phòng tắm nôn. Gương mặt bình tĩnh... Mình thế mà bị một người đàn ông ở bên trên! Đương nhiên, nếu như Tô Dạ Hiên biết là không chỉ một người đàn ông, có thể sẽ bị tức chết. Nhìn thấy chữ trên tờ giấy Mặt mũi Tô Dạ Hiên tràn đầy âm tàn, xé nát tờ giấy, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy sát ý. "Tô Bạch." Mà đổi thành Nhiễm Bạch đang bị Tô Dạ Hiên chào hỏi thì sao? Nhàn nhã ngồi trên ghế chơi trò chơi. Ừm... Cô phát hiện một cái trò chơi mới chơi rất vui. Thế là Nhiễm Bạch chính thức trở thành một thiếu nữ nghiện net! Mà lúc thu được giá trị thù hận của nam chính, không thể nghi ngờ khiến tâm tình Nhiễm Bạch vui vẻ. Ấy ấy xong rồi, sẽ rất vui vẻ mà đúng không? Sau khi anh trai tỉnh lại, nhất định sẽ rất vui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]