Chương trước
Chương sau
Trong xe
Nhiễm Bạch lười biếng tựa ở trên ghế ngồi, hai mắt hơi khép, ngón tay phi tốc di chuyển trên màn hình điện thoại.
Hứa Khả Khả có chút bứt rứt nói:
"Tô tiểu thư, chúng ta xuống xe ở đây là được rồi."
Nhiễm Bạch nâng mắt, đáy mắt giống như phủ một tầng hơi nước, không rõ thần sắc, nói:
"Tài xế, dừng xe."
Hứa Khả Khả và Hứa Dương xuống xe, lặng lẽ thở dài một hơi, trên mặt mỉm cười,
"Tô tiểu thư, cám ơn cô."
Nhiễm Bạch hững hờ bóc vỏ kẹo, ngón tay kẹp một viên kẹo cao su, đưa tới bên miệng, toàn bộ động tác làm cho người nhìn cảnh đẹp ý vui, tràn ngập quý khí.
"Đi thôi."
Lái xe nghe Nhiễm Bạch nói, biết đây là nói với mình, liền khởi động chân ga, chạy về phía trước.
Hứa Khả Khả nhìn đến khi Nhiễm Bạch càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một đuôi xe.
Hứa Khả Khả nghiêng đầu nhìn Hứa Dương một chút, thanh âm mang theo thất vọng mất mát ngay chính mình cũng không phát hiện ra:
"Chúng ta trở về đi."
Hứa Dương trong mắt xẹt qua đáng tiếc, còn chưa được nói chuyện mấy câu với nữ thần:
"Vâng."
Bỗng nhiên, Hứa Dương hốt hoảng:
"Mẹ sẽ không biết chuyện này chứ!"
Sắc mặt Hứa Dương không tốt lắm, chuyện này dù cho cuối cùng không có gì, nhưng là nếu để cho mẹ biết cũng sẽ bị kích thích.
Hứa Khả Khả liếc mắt, tức giận nói:
"Sẽ không biết."
Hứa Dương vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi, không biết thì tốt, nếu như biết, cậu liền xong đời.
Nhiễm Bạch nhai kẹo cao su, hai con ngươi hơi khép, thanh âm hững hờ:
"Giá trị cưng chiều là bao nhiêu?"
Nghe Nhiễm Bạch hỏi, Phong Lạc nhìn giá trị cưng chiều một chút:
"Ồ... Hiện tại giá trị cưng chiều là 70, còn thiếu 30 điểm."
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một vòng đường cong, trong mắt lóe ra ánh sáng yếu ớt:
"Đủ."
Phong Lạc có chút không hiểu thấu, không biết Nhiễm Bạch nói cái gì:
"Cái gì đủ."
Nhiễm Bạch cười xán lạn:
"Ngươi đủ."
Phong Lạc: "..."
Hừ hừ hừ, không nói chuyện với cô nữa!
Xe lái vào biệt thự Tô Gia, tài xế mở cửa xe, Nhiễm Bạch đi tới, nhìn thấy Tô Dạ Hiên ngồi ở trên ghế sa lon thì nhíu mày:
"Anh trai à, em còn tưởng anh sẽ không về rồi nữa chứ."
Nghe được Nhiễm Bạch cười không ngớt, Tô Dạ Hiên ngoài cười nhưng trong không cười nói, giọng điệu lạnh sưu sưu,
"Làm người, không nên quá mức, sẽ gặp báo ứng."
Có trời mới biết, hắn bị ném tới ghế ngồi bên lề đường, thân thể cứng đờ ngồi ở đó, ánh mắt quái dị của người đi đường tra tấn hắn muốn điên, từ nhỏ tới lớn là thiên chi kiêu tử đã bao giờ phải nhận qua loại sỉ nhục này! Quả thực là tội ác tày trời!
Nhiễm Bạch một mặt vô tội nói:
"Em chưa từng gặp qua báo ứng."
Tô Dạ Hiên nhếch miệng cười, ý tứ sâu xa nói:
"Vậy thì em gái cần phải chú ý."
Nhiễm Bạch trở lại gian phòng của mình, hững hờ mà nói:
"Chẳng qua em rất chờ mong báo ứng."
Tô Dạ Hiên: "..."
Bên trong gian phòng
Nhiễm Bạch ngồi ở trước bàn
Ngón tay ngọc nhỏ dài phi tốc đập trên bàn phím máy tính, chỉ còn sót lại từng vệt tàn ảnh, làm người nhìn hoa mắt.
Phong Lạc hiếu kì xuất hiện trong phòng, bò tới bên trên bàn máy tính, một đôi mắt to màu xanh lam lóe ra nghi ngờ:
"Ký chủ, cô đang làm gì?"
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên giống như cười mà không phải cười độ cong, hững hờ mà nói,
"Hoàn thành nhiệm vụ chứ sao."
Phong Lạc:???
"Nhiệm vụ gì?"
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên ác liệt cười, nhìn tất cả những tin nhắn trò chuyện trong máy vi tính của Tô Dạ Hiên, trong mắt ý tứ sâu xa:
"Tô Dạ Hiên không phải phái sát thủ tới giết ta sao, đáng tiếc, hắn chỉ phái một người, quá ít, không đủ, ta tặng thêm cho hắn mấy người nữa."
Nghe lời nói nhẹ như mây gió của Nhiễm Bạch, Phong Lạc có chút mộng bức.
Có thể, cái này rất ký chủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.