Nhưng chỉ có người quan tâm mới sẽ mềm lòng, thỏa hiệp.
Về phần người không quan tâm, ha ha, sao lại để ý tới.
Xe lái vào biệt thự, Nhiễm Bạch đi vào Tô Gia, trong dự liệu nhìn thấy Diệp Vũ Tư đang lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, cô không có chút kinh ngạc nào, xán lạn cười một tiếng:
"Cô tới sớm hơn so với tưởng tượng của tôi đấy, xem ra cô vẫn có chút giác ngộ."
Diệp Vũ Tư: "..."
Chẳng lẽ cô ta tới chậm một chút chính là không có giác ngộ sao?
Nhiễm Bạch: Chẳng lẽ không đúng?
Diệp Vũ Tư hắng giọng một cái, nói:
"Tôi đồng ý với lời đề nghị của cô, cho nên, cô muốn tôi làm cái gì?"
Nhiễm Bạch nhìn chăm chú vào ngọc bội trên cổ Diệp Vũ Tư.
Ồ, ngược lại là có chút ý tứ.
Giọng nói lười biếng:
"Gấp cái gì."
Diệp Vũ Tư co quắp khóe miệng, làm sao mà cô ta lại gấp, rõ ràng là làm việc cẩn thận có được hay không.
Diệp Vũ Tư suýt chút nữa thì không khống chế nổi lễ nghi của mình:
"Cô không nóng nảy, nhưng mà tôi sốt ruột."
Diệp gia bên kia đã bắt đầu hối thúc, cho nên trước lúc đấy, cô ta nhất định phải xác định mình có thể đặt chân bên Tô Bạch hay không.
"Tô Bạch, tôi rất nghiêm túc, có lẽ, đối với cô là sự xem thường, nhưng chuyện này quyết định tới cả cuộc đời của tôi."
Nghe được Diệp Vũ Tư trịnh trọng nói, mắt đẹp của Nhiễm Bạch hơi nhấc lên, mang theo hững hờ:
"Đem ngọc bội của cô cho tôi."
Diệp Vũ Tư sửng sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438538/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.