Không đợi Cố Vận Dịch nói xong, Nhiễm Bạch liền cắt ngang lời Cố Vận Dịch:
"Xác định không muốn nghe sao?"
Nhiễm Bạch lẳng lặng nhìn Cố Vận Dịch.
Giọng nói thanh thuý dễ nghe tựa như chuông bạc vang bên tai Cố Vận Dịch, vang vào trong lòng Cố Vận Dịch.
Cố Vận Dịch bỗng nhiên hoảng hốt một trận, hắn cảm giác nếu như mình không nghe, sẽ mãi mãi mất đi cô gái trước mặt.
"Vào đi."
Nhiễm Bạch ôm Phong Lạc đi vào, sờ sờ cằm nhìn Cố Vận Dịch đang đứng ở đó, chớp chớp mắt, không hiểu thấu mà hỏi:
"Ngươi đứng làm gì?"
Cố Vận Dịch có chút mất tự nhiên cười cười:
"Không có gì, cô nương nói đi."
Nhiễm Bạch dùng đến bình thản giọng điệu nói:
"Ngươi thích ta."
Không phải nghi vấn, là trần thuật.
Nghe lời nói không một tia gợn sóng của Nhiễm Bạch, trong lòng Cố Vận Dịch đắng chát:
"Đúng, ta thích nàng."
Cố Vận Dịch nói nghiêm túc ra câu nói này, chuyên chú nhìn vào mắt Nhiễm Bạch, muốn từ trong đó nhìn ra một chút cảm xúc, dù chỉ là một chút xíu cũng được.
Nhưng mà cái gì cũng không có. Chỉ có một màu đen kịt như mực, không có chút rung động nào.
"Thế nhưng ta không thích ngươi."
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, dường như không có ý thức được sự thương tâm của Cố Vận Dịch, cô chỉ đang trần thuật một sự thật.
Cố Vận Dịch trầm mặc không nói, thật lâu mới mở miệng:
"Ta biết."
Nhiễm Bạch nghe Cố Vận Dịch nói vậy, miệng cong lên một nụ cười xinh đẹp, cặp mắt đào hoa xán lạn như phồn tinh, nét mặt tươi cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438502/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.